Sau một số phút viết kiểm điểm, Quỳnh Như và Minh Ngọc còn phải đi dọn nhà vệ sinh của trường.
Nếu là nhà vệ sinh nữ thì không có gì đáng nói nhưng đó là nhà vệ sinh
nam. “A a a, hình phạt biến thái quá đi mất!”. Quỳnh Như gào ầm lên
trước cửa nhà vệ sinh nam.
Minh Ngọc nhìn cái cửa nhà vệ sinh rồi nhìn Quỳnh Như nói khẩu hình:
“Làm sao mà...”
Quỳnh Như ôm chầm lấy Minh Ngọc bắt đầu diễn:
“Tao không muốn sống nữa, hu hu tao không thiết sống nữa, trinh tiết cả đời của tao hu hu...”
Minh Ngọc thực sự quá nhức đầu đi, đã không có cách giải quyết mà Quỳnh
Như nó còn la lối nữa. Cô ngán ngẩm đẩy Quỳnh Như ra rồi tiến lại gẩy
cánh cửa nhà vệ sinh nam ra bằng cái chổi cọ, dụng cụ lao động của mấy
cô nhân viên mà “quý bà giám thị” vừa phát để tác nghiệp.
Quỳnh Như rú lên:
“Á á á, đừng làm thế mà Ngọc, sau này không lấy được chồng đâu, hu hu...”
Bỏ ngoài tai cái câu xàm ngôn của Quỳnh Như, Minh Ngọc nạp tinh thần chuẩn bị theo sau cánh cửa khi nó mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra thì cô nghe tiếng nước xả phát ra từ bên trong. Minh
Ngọc quay lại trố mắt nhìn Quỳnh Như nhưng chả thấy nó đâu cả, cái dáng
của nó đã mất dạng từ bao giờ không hay chỉ còn ở trên sàn nào là xô,
nào là chổi, nào là giẻ lau,...
Cô muốn khóc quá đi. Giống như ma nhập vậy, cô loay hoay tìm chỗ trốn.
Vậy mà trời lại không thương cô, đã không có chỗ trốn thì chớ cô còn
nghe thấy tiếng mở cửa “cạch” một cái rồi còn có tiếng bước chân đang
bước ra.
Không hay rồi. Biết làm gì bây giờ. Minh Ngọc lần đầu tiên hốt hoảng đến như vậy, cô nhắm mắt chạy phừa ngược lại hướng đi ban nãy của mình rồi
lao vào một phòng đóng chặt cửa.
Giờ thì cô đã biết cảm giác tim đập chân run trong truyền thuyết mà
Quỳnh Như hằng ngày vẫn xướng rồi, nó khiến cô muốn ngừng thở luôn.
Mở mắt ra, Minh Ngọc quan sát đông tây nam bắc quanh căn phòng. Ồ là
phòng tiếp khách của trường chứ đâu. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm vì mình
vừa thoát khỏi tình cảnh “ngàn cân treo sợi tóc”. Cô nghĩ thầm nếu giờ
ra mà gặp cái người đấy thì có hơi ngường ngượng nên cô quyết định tham
quan phòng này một chút rồi mới ra. Cô đảo mắt quanh căn phòng một lượt, thầm thán phục mức độ cờ lin của nó, sao có thể sạch thế nhể?
Đang tính ngồi xuống tư giãn thì cô lại nghe tiếng bước chân. Trời ạ,
bước chân hắc ám quá đi, nó lại khiến tim cô đập bình bình rồi.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Cộp cộp cộp cộp... Mỗi bước của nó trải trên hành lang nghe thật khô khốc.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.
“Không phải chứ?”- Minh Ngọc thầm nghĩ.
Khoảnh khác ấy, tim của cô xém ngừng đập. Vận xui cứ bám lấy cô hoài
không buông hay sao ý, cô có thể thề là lúc cái người ấy dừng chân trước cửa phòng này cô đã gần muốn ngất đi vì “chạy trời không khỏi nắng”.
Cái người lúc nãy suýt bắt gặp cô lại là khách của trường, haiz, may mà
không bị bắt gặp nếu không kể cả chỉ lấy cái móng tay ra suy nghĩ cũng
biết cái kết của cô chắc chắn sẽ rất thảm. Nhưng hiện tại cũng đâu có gì khá hơn, lửa sắp cháy tới mông rồi.
“Cạch”
Cánh cửa phòng mở ra, Thành Hy bước vào phòng.
Cậu tiến lại bên ghế sô pha ngã lưng lên đó một cách thư thái xiết bao.
Cậu nhớ về Minh Ngọc, cô bé ấy hình như đang buồn, rồi từ chợp mắt,
thoải mái nằm đè lên cái ghế hơi kì lạ.
Thế rồi, gần lúc sắp chợp mắt được thì tấm thảm trải sô pha rung rung ngọ nguậy.Cậu lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm vào nó.
Minh Ngọc bò ra từ tấm thảm trải sô pha ho sặc sụa. Cô nguyền rủa cái
người đã nằm đè lên cô đã thế còn đè cô suýt bẹp dí dưới tấm thảm nữa
chứ.
Sự tức giận đã khiến cô quên mất mình đang ở đâu, cứ thế cô hùng hồn vơ
cái chén uống chè trên bàn lia luôn không cần nhìn cũng chả hỏi han.
Trúng phóc! Chiếc chén bay vụt trong không trung đập vào trán của Thành Hy vỡ tan tành, mảnh sành rơi xuống sàn bắn tung tóe.
Lúc bấy giờ, Minh Ngọc định vung tay tát thêm một bạt tai nữa thì đã
nhận ra người trước mắt. Cô kinh hoàng, hoảng hốt khi thấy Thành Hy nhìn chằm chằm cô.
Lại là cậu. Lại là Thành Hy.
Minh Ngọc biết xử trí ra sao, cô cứ đứng như trời chồng tại chỗ không
biết nên tiến hay nên lùi. Thành Hy thì cứ nhìn cô chằm chằm lại khiến
cô tăng thêm phần rối trí.
Cũng may anh lại mở lời trước:
“Là em à? Em có bị thương không?”
Minh Ngọc có chút mừng vì cậu không hỏi sao cô lại ở đây và lúc nãy anh
nằm đè lên cô, cô có sao không,... mấy câu đại loại như thế thề là sẽ
khiến cô á khẩu luôn, khẩu hình cũng chả nói nổi thành hơi.
Cô gật đầu rồi khổ sở nhìn vết thương trên đầu cậu, nó đang rỉ máu, ngây người suy ngẫm. Người gây ra vết thương đó cho cậu là cô, người đang
đứng ngay trước mắt cậu nhưng cậu lại chẳng trách cứ cô còn quan tâm cô
có bị thương không, thật không hợp tình hợp lí.
Thế nhưng câu nói không hợp tình hợp lí ấy của cậu khiến cho cô cảm nhận sâu sắc được sự quan tâm chân thành từ cậu, cô cảm động thực sự.
Thấy cô vẫn đứng bất động, cậu nói tiếp:
“Anh không làm sao”. Nghĩ vài giây cậu cười đùa nói thêm:
“Em không cần suy nghĩ”
Cô nhìn cậu, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rồi thầm nghĩ tại sao người con trai này sao lại đối tốt với cô?
Cô trốn tránh và cô quay người chạy thật nhanh ra khỏi phòng giống như khi cô vào vậy.
Thành Hy nhìn cánh cửa bị mở ra rồi đóng lại, cậu không đuổi theo cô mà
ngồi xuống ghế sô pha nhưng cẩn thận quan sát hơn vì cậu không biết dưới cái sô pha này còn có ai khác đang trốn ở dưới hay không.
Rồi cậu đặt lưng nhắm mắt, cậu đã mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy
cũng có cô, dù là mơ hay thực thì cậu luôn khắc ghi bóng dáng của cô.
Cậu sẽ chờ cô bình tâm lại và cậu tin cô sẽ tới tìm cậu nhưng rồi lại là cậu gặp lại cô.
Cho tới mãi sau này, cô vẫn luôn như thế, chẳng tay đổi gì, vẫn là kẻ
hành hung, làm tổn thương cậu nhưng cậu đều không trách cứ mà bỏ qua, ở
bên cạnh chăm sóc cho cô, một lòng yêu thương bảo vệ cô, chờ đợi cô quay lại tìm cậu. Còn cô chỉ biết bỏ trốn, bỏ cậu lại sau lưng như ngày hôm
nay, vô trách nhiệm như thế, vô lương tâm như vậy.