Bên trong phòng làm việc, Đồng Lôi bởi vì đợi quá lâu đã nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Lục Tử Hiên vừa mở cửa liền thấy một gương mặt xinh đẹp đang ngủ, bộ dáng thật là đáng yêu, khiến cho anh không tự chủ thả nhẹ bước chân, đi tới trước sô pha ngồi xổm xuống, khóe miệng cười mỉm, ngón tay thon dài trượt theo hình dáng xinh đẹp của cô, lông mày, mắt, lỗ mũi, còn có cánh môi sáng bóng phiếm hồng này.
Thật muốn biết nó có mùi vị gì, quả thật anh làm như vậy, nhẹ nhàng hôn một cái, thấy cô không có phản ứng, tiếp tục hôn một cái.
Đồng Lôi hình như bị quấy rầy, có chút bất đắc dĩ nhíu mày một cái, đáng tiếc người khác quá chuyên chú hôn hít căn bản cũng không phát hiện nét mặt của cô.
Đang lúc Lục Tử Hiên nghiện hôn, Đồng Lôi mở mắt ra, liền thấy gương mặt tuấn tú phóng đại.
Đồng Lôi sững sờ, ngập ngừng nhép miệng: "Anh đã về rồi, sao không đánh thức em?" Hiển nhiên cô còn chưa phát hiện người khác đang hành động bất chính: "Chuyện hợp tác thế nào, người ta có tức giận hay không?" Biết mình không nên xen vào, cho nên chỉ có thể hỏi một câu không quan trọng.
Lục Tử Hiên cười nhạt, thân mật sờ sờ cái mũi của cô: "Em cứ hoài nghi năng lực của chồng em như vậy, anh sẽ đau lòng." Vùi cô vào trong ngực của mình.
"Chuyện bữa tiệc chuẩn bị như thế nào rồi?" Anh nhìn cô, hỏi.
"À, nghe An An nói đã chuẩn bị gần xong rồi. . . . . ." Cô đáp nhẹ, lúc này mới phát hiện ra ổ của mình là ở trong ngực anh, mặt hơi đỏ lên, cảm giác vô cùng mập mờ.
Lục Tử Hiên ngược lại rất là trấn tĩnh, vừa đứng dậy vừa nói với cô: "Đi thôi, hoàn thành công tác, chúng ta đi ra ngoài thôi."
. . . . . . . . . . .
Thành phố A phồn hoa, trên đường phố xe cộ như nước, ánh đèn neon lóng lánh cả đêm tối.
Lúc này, ở trong quán rượu sang trọng nhất, đang cử hành một cuộc yến tiệc long trọng, khách ở đây đều là thương nhân cao cấp của thành phố A.
Đồng thị, quyền kinh doanh trong tay kỳ tài Ngưng An An liền lấy một bộ mặt mới tinh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thoát khỏi chế độ quản lý mục nát trước kia, tiến cử kỹ thuật mới, rót vào dòng máu quản lý mới, cho tới bây giờ cổ phiếu Đồng thị liên tiếp tăng lên hơn nữa còn nhanh chóng khuếch trương kinh doanh.
Trang hoàng xa xỉ theo phong cách châu Âu, đèn thủy tinh cực kỳ sang trọng chiếu cả đại sảnh sáng ngời, trên mặt các khách quý cũng tràn đầy nụ cười vui sướng, tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ trò chuyện.
Khi Lục Tử Hiên ôm Đồng Lôi xuất hiện, lập tức đưa tới kinh động không nhỏ, dù sao tổ hợp trai đẹp gái xinh ở nơi nào cũng đều được hoan nghênh.
Hôm nay Đồng Lôi mặc một bộ lễ phục màu tím, vấn một búi tóc ưu nhã, xem ra càng thêm dịu dàng, cả người rực sáng, vừa vào hội trường thì có nhiều người đàn ông liên tiếp nhìn cô hành lễ, còn Lục Tử Hiên lại ôm eo của cô thật chặt, ở bên tai cô nói nhỏ: "Xem ra em cũng rất được hoan nghênh không phải sao?"
Dịu dàng cười một tiếng, quay đầu nhìn anh một cái, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu lam, thiết kế riêng vừa đúng bao bọc dáng người cao lớn của anh, hơn nữa trên mặt luôn treo nụ cười tà mị, tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm, chỉ là rất xứng với lễ phục trên người cô.
"Cám ơn anh khích lệ."
Đột nhiên Lục Tử Hiên đụng cô một cái, chỉ vào nơi cửa ra vào, Đồng Lôi tò mò nhìn lại, Đồng Tường dắt phu nhân mang theo Ngưng An An đi vào hội trường, tất cả mọi người đều giơ ly rượu ra trước chúc mừng.
"Đồng chủ tịch, chúc mừng, chúc mừng, mới mấy tháng ngắn ngủi liền làm công ty trở nên tốt như vậy."
"Trương tổng quá khen rồi."
". . . . . ."
"Hô —— hô —— hô ——" Âm thanh thử micro vang lên, âm thanh ngọt ngào của An An vang lên: "Thưa quí ông quí bà, các vị tiên sinh, cảm tạ các vị tối nay có thể ở trong lúc bận rộn, tới tham gia tiệc chúc mừng của Đồng thị. . . . . ."
Sau khi An An kết thúc buổi nói chuyện, mọi người liền đứng dùng tiệc của mình, coi như không muốn ăn cơm còn có thể khiêu vũ ở sàn nhảy, tuy nói đây là bữa tiệc của Đồng thị, nhưng vẫn có rất nhiều người vây quanh Lục Tử Hiên, dù sao mỗi người đều muốn có quan hệ với công ty lớn như Lục thị vậy, bình thường rất khó nhìn thấy, hiện tại có cơ hội tốt này đương nhiên là muốn liều mạng lập quan hệ.
Chỉ là Đồng Lôi cũng không thích như vậy, một mình nhàm chán đợi trong góc phòng.
"Lôi Lôi, sao cậu một mình đợi ở chỗ này vậy?" An An cầm một ly rượu đi về phía cô.
"An An, chúc mừng cậu." Dùng ly rượu đụng ly rượu của cô ấy, hôm nay An An mặc một bộ quần áo Nepal rộng thùng thình, trang điểm nhàn nhạt, tóc dài hơi xoăn đến eo, thêm nữa là một đôi giày cao gót màu đen, cả người tao nhã mang theo điểm đáng yêu.
"Cậu đừng vậy, cậu còn không biết tớ à." Miễn cưỡng tựa vào trên tường, nhìn Lục Tử Hiên trong đám người: "Xem ra chồng cậu rất có sức quyến rũ đấy? Nhiều người vây quanh như vậy, cậu thật là có phúc lớn."
Cười khổ, nhấp một ngụm rượu: "Mặc dù anh ấy nói yêu tớ, nhưng tớ lại cảm thấy trong lòng anh ấy có một cô gái khác, cho nên tớ cảm giác bây giờ mình hạnh phúc thật không thể tưởng tượng nổi, được rồi đừng nới tớ, còn cậu, hiện tại có thích ứng hay không?" Âm thầm hít một hơi, mắt lóe nụ cười.
"Hoàn toàn. . . . . ."
"Lôi Lôi!" Một giọng nam dễ nghe phá vỡ điều An An định nói sau đó.
Đồng Lôi xoay người nhìn lại, Lục Minh Hạo đang mỉm cười đi tới phía cô, vóc người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn phát ra hơi thở mê người, giống như hoàng tử đi ra từ trong tranh.
"Anh hai."
"Là anh?"
"Là cô?"
Hai âm thanh ngạc nhiên đột nhiên vang lên từ bên cạnh, Đồng Lôi tò mò nhìn chằm chằm sắc mặt không tốt của hai người trước mặt: "Anh hai, An An các người biết nhau sao?"
"Không biết?"
"Không biết?"
Miệng đồng thanh trả lời.
"A ——, sao các người nhìn nhau giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?" Nơi này có hiểu lầm gì đó sao? Sao hai người vừa thấy mặt đã giống như kẻ thù, giương cung bạt kiếm.
"Nào có?"
"Nào có?"
"A, vậy các người nói chuyện đi, em có việc đi trước." Cô biết An An kiêu căng phách lối nhưng vẻ mặt này của anh hai thì cô chưa từng thấy, cô khẳng định có thể giữa bọn họ có chuyện gì đó?
Cho nên hiện tại mau tránh đi thì tốt hơn.