"Đồng tiểu thư ——" Chợt nghe có người đang gọi cô, Đồng Lôi theo bản năng xoay người.
"Đồng tiểu thư ——" Người nọ đi tới trước mặt cô, Đồng Lôi lúc này mới thấy rõ, là một cô gái trang phục lộng lẫy, gương mặt xinh xắn, lông mi thật dài, đôi mắt đen nhánh, mũi rất cao, tất cả phối hợp vay quanh ở một chỗ, cô gái như vậy đích thực là một mỹ nhân.
Nhưng Đồng Lôi rất xác định là mình không nhận ra cô ấy.
"Cô là?" Đôi môi màu hồng khẽ mở, nụ cười nổi trên môi.
"Phương Thanh vân!"
Nhàn nhạt nói ra tên của mình, nhưng không có cười, mà là nhìn cô từ trên xuống dưới, hình như muốn nhìn xem đằng sau nụ cười đơn thuần đó rốt cuộc ẩn giấu khuôn mặt như thế nào.
Nhíu mày một cái, cô không tin, nếu như không có một chút thủ đoạn, làm sao có thể được ông cụ Lục chính miệng gả, hơn nữa vừa rồi cô ta cùng Lục Tử Hiên hài hòa cùng nhau đi vào là sao?, cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi hạnh phúc của chị Tô, Lục Tử Hiên chỉ có thể là của chị Tô.
"Đồng tiểu thư!" Phương Thanh Vân hơi điều chỉnh giọng điệu một chút, sắc mặt cũng không phải không tốt bình thường, nghiêm nghị nói: "Tôi biết rõ Đồng tiểu thư là người thông minh, chỉ là tôi muốn khuyên Đồng tiểu thư một câu, không phải là của cô thì cuối cùng cũng không phải là của cô." Hạnh phúc cưỡng cầu căn bản sẽ không lâu dài.
". . . . . ." Đồng Lôi nhìn cô, căn bản không biết cô đang nói cái gì?
Nhưng nét mặt cô như vậy sẽ chỉ làm Phương Thanh Vân càng thêm xem thường, trong con ngươi lóe ra ánh mắt khinh thường.
"Đồng tiểu thư, tôi nhắc nhở cô một câu, Lục Tử Hiên không thuộc về cô, cho nên xin cô chú ý hành động của cô một chút." Ánh mắt rõ ràng mang theo dò xét lẳng lặng nhìn cô: "Tôi hi vọng cô tự biết mình."
Đồng Lôi coi như ngu nữa, cũng đại khái biết là chuyện gì xảy ra, cô gái này là nhắm đến chồng cô, xem ra ở bên ngoài tình nhân của Lục Tử Hiên thật đúng là không ít à?
"Phương tiểu thư, các người trước đây là quan hệ như thế nào tôi không biết, tôi cũng không muốn biết, nhưng bây giờ anh ấy đã là chồng của tôi, cho nên xin cô chú ý một chút." Đồng Lôi đúng mực vòng qua, sau đó xoay người rời đi, cô nhìn vẻ mặt tức giận của cô ta cũng có thể biết dây dưa tiếp nữa nhất định sẽ bêu xấu, hơn nữa cô cũng không muốn nghe những cô gái khác khoe khoang lịch sử quang vinh cùng chồng mình trước mặt cô.
Huống chi, anh đã nói anh yêu cô?
"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi?" Phương Thanh Vân hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho cô, ở sau lưng cô nói tiếp: "Tôi với anh ấy mới không có quan hệ gì, nhưng vị trí bây giờ của cô phải là của Tiểu Mạt, bọn họ đã từng yêu nhau như thế, bọn họ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, Tử Hiên đã nói, người anh ấy thích nhất chỉ có Tiểu Mạt." Lời nói kế tiếp khiến lòng Đồng Lôi tan nát, bước chân vốn muốn rời đi cũng biến thành nặng nề cực kỳ.
"Bây giờ tất cả của cô đều là của Tiểu Mạt, cô chẳng qua là một trong những người phụ nữ đông đảo của anh ấy, anh ấy căn bản sẽ không yêu cô." Nhìn cô dừng bước lại, Phương Thanh Vân nói tiếp, trong âm thanh hình như còn mang theo một tia giễu cợt, giễu cợt cô không biết trời cao đất rộng.
Đột nhiên nhớ lại, lần đó Lục Tử Hiên uống rượu say, vẫn la lên một cái tên, ý tưởng lóe lên trong đầu, chính là "Tiểu Mạt", cười khổ, cuối cùng lòng mình quá tham lam muốn có được tình yêu của anh.
Trong hành lang dài vô cùng yên tĩnh, không có ồn ào náo động như ở hội trường, lộ ra sự im lặng của đêm tối.
Cuối hành lang, một cô gái lẳng lặng đứng ở đó, đôi giày cao gót nổi bật lên đôi chân vô cùng thon dài của cô, nhưng giờ phút này trên người của cô tản ra hơi thở thê lương, gió đêm thổi lên sợi tóc của cô sao lại cô độc như thế.
"Lôi Lôi ——" Một đạo âm thanh dịu dàng truyền đến.
Cô gái vội vàng giơ tay lên lau đi nước mắt bên má, xoay người nhìn lại, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang lẳng lặng đứng ở sau lưng cô.
"Anh hai ——" Đồng Lôi yên tĩnh cười một tiếng, xinh đẹp thuần khiết như thế.
Ánh mắt Lục Minh Hạo khẽ lóe lên rồi hạ xuống, đi tới, mặt đối mặt nhìn cô, hốc mắt hồng hồng hình như khóc, ban đầu chính mình muốn tác hợp bọn họ có phải sai lầm rồi hay không.
Đồng Lôi ngược lại buông lỏng cười một tiếng, trêu ghẹo nói: "Anh hai sao lại tới đây, bên trong không vui sao?"
"Không phải, chỉ là muốn hóng mát một chút." Lục Minh Hạo lúng túng thu hồi tầm mắt, sau đó ngồi xuống một bên trên ghế dài.
Đồng Lôi cũng ngồi xuống theo, cảm giác tựa như trở lại lần đầu tiên cô đến Lục gia, khi đó mình không biết anh là con trưởng nhà Lục gia, còn náo loạn một chút chuyện cười.
Nhưng khi đó Lục Tử Hiên lại vô cùng ghét cô.
Lục Minh Hạo nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, khe khẽ thở dài một hơi, cưng chìu vuốt vuốt sợi tóc của cô: "Tiểu nha đầu, mau trở về đi thôi, ra ngoài lâu như vậy, Tử Hiên sẽ lo lắng."
"Anh ấy sẽ sao?" Đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Lục Minh Hạo cau mày, cô nói quá nhỏ mình căn bản không có nghe được, nhưng anh dám khẳng định nhất định là về Tử Hiên, cũng chỉ có khi gặp phải chuyện của Tử Hiên, cô mới có thể như thế.
Không muốn làm cho anh lo lắng: "Làm sao anh biết An An hay vậy? Theo như em được biết An An mới trở về thành phố A không bao lâu." Nói sang chuyện khác rất tốt, quả thật cô cũng rất tò mò, anh hai ôn hòa cư nhiên gặp phải An An lại mất khống chế như vậy, nhất định ở đây có mờ ám.
"Được rồi, không có gì chỉ là một hiểu lầm." Anh cũng không muốn nói cho cô biết nha đầu kia đưa anh vào đồn cảnh sát, cái loại chuyện mất mặt đó, trả lời qua loa lấy lệ là được rồi.
"Thật sao? Em thấy anh hai tại sao phải che giấu chứ?" Ngón tay chỉ vào gò má trước mặt anh, đôi mắt hiếu kỳ còn nhìn lên nhìn xuống đánh giá, nhìn thấy anh hoảng hốt một lúc.
"Nào có, em nhìn lầm rồi." Ánh mắt liếc về nơi khác, dù sao thì không phải nhìn cô, trên tay cũng không dừng quạt, sao cảm thấy nóng như vậy chứ?
"Ong ong ong. . . . . ." Điện thoại di động đột nhiên vang lên, trừng mắt liếc anh một cái, tạm thời bỏ qua cho anh, cầm điện thoại di động lên, màn hình hiện lên một cái tên không thể quen thuộc hơn được.
Nhưng cô lại không dám ấn nút tiếp nghe, là bởi vì tác dụng lời nói của cái người gọi là Phương Thanh Vân đó sao? Ngón cái do dự cuối cùng vẫn cúp máy.
Lục Minh Hạo nhích thân thể lại gần, liếc nhìn hiện thị cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, lông mày khẽ nhíu đứng lên: "Sao em không nhận?"
Đồng Lôi lơ đễnh: "Chỉ là một số không quen, đoán chừng là gọi nhầm rồi, hiện tại loại điện thoại này quá nhiều, không cần thiết nhận." Nói càng về sau, vẻ mặt Đồng Lôi chột dạ tự nhiên lộ ra.
Lục Minh Hạo hiển nhiên vô cùng bi thương, cô đang bảo vệ Tử Hiên sao?
"Gió lạnh rồi, chúng ta vào đi thôi." Lục Minh Hạo hít sâu một hơi, đứng lên, cố buông lỏng mở ra bước chân.
Chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền theo anh đi vào.