Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 27


Lục Thành Nghiễm ném cho cậu một túi bánh quy nhỏ nói: "Chờ một chút, còn thiếu một thứ, hai ngày nữa tôi sẽ thông báo cho cậu sau."
Hứa Kiêu Bạch lại vừa nhai bánh vừa nói: "Quên đi, chú bận rộn như vậy làm sao có thời gian dạy tôi lái xe được chứ? Tôi vẫn cứ chờ một chút xem Sở Vi tìm được trường lái xe nào đáng tin cậy rồi nói sau đi."
Buổi tối Hứa Kiêu Bạch về nhà đem chuyện này nói với Hứa Tuấn Lân, Hứa Tuấn Lân liền lập tức gọi điện thoại cho trường lái xe.

Thái độ của trường lái xe ngược lại rất tốt, hiển nhiên đã bị Lục Thành Nghiễm đánh động qua một đợt trước đó rồi.
Sự tình được Lục Thành Nghiễm giải quyết, Hứa Tuấn Lân cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Sau khi nhiều lần xác nhận Tiểu Bạch không bị thương, liền bảo cậu hai ngày nay không nên ra ngoài, tận lực ở nhà nghỉ ngơi.
Không phải y chuyện nhỏ hóa lớn, Tiểu Bạch mấy ngày nay có chút hạn xe cộ.

Chuyện tai nạn xe cộ lần trước y vẫn còn nhớ như in, hôm nay học xe lại gây ra chuyện tập xe bị mất khống chế.
Hứa Kiêu Bạch ngược lại không để ở trong lòng, cậu cảm thấy hai chuyện này chính là trùng hợp, nếu không thể học xe, vậy thì nhân cơ hội đi dạo khắp nơi vậy.
Thành phố H là một thành phố ven biển, trên thực tế, phong cảnh rất tốt.

Bình thường cậu học rất nhiều, sau khi thi đại học xong liền ký hợp đồng phòng làm việc, cũng không có cơ hội đi dạo.

So với thời học sinh cùng Sở Vi suốt ngày chạy nhảy khắp nơi, bây giờ cậu mới có thời gian cùng Sở Vi hẹn nhau ngày mai cùng đi dạo phố.
Thành phố phía Tây đã xây dựng một trung tâm mua sắm theo chủ đề núi rừng mới, nói rằng nhân văn thương mại kết hợp, có trò tiêu khiển như hòa mình với thiên nhiên, tự giải phóng chính mình.
Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ, đây không phải là biến tướng trá hình móc rỗng túi tiền của người khác sao? Đi chơi cho đã, tiền cũng hào phóng xuất ra.
Phạm vi hoạt động ngày thường của cậu đều ở khu phố cổ bên Đông thành, hầu như chưa từng đi dạo qua Tây thành bên kia.

Trong ấn tượng, Tây thành là một vùng đất hoang rộng lớn, hiện giờ như qua một đêm gió xuân thổi đầy đất, tòa nhà chọc trời nổi lên ầm ầm.

Vốn đầu tư quả nhiên là một đôi bàn tay kỳ diệu hồi xuân, là một người đẹp của thành phố.
Ngày hôm sau Hứa Kiêu Bạch xuất kho bạc nhỏ của mình, cậu định mua cho đồng chí Hứa một bộ âu phục và mua cho mình một đôi giày thể thao.
Hai ngày nay lại vừa đúng dịp lễ kỷ niệm của trung tâm mua sắm, khắp nơi đều đông đúc, Hứa Kiêu Bạch không biết từ khi nào người ở thành phố H lại nhiều đến như vậy, trong đó còn không thiếu những cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Hứa Kiêu Bạch lôi kéo Sở Vi, hai người dọc theo một con phố xa xỉ, mỗi người đều cầm kem vừa ăn vừa đi dạo.
Sở Vi mặc quần da màu đen, một đường đi tới, tỷ lệ quay đầu sắp đạt tới trăm phần trăm.

Cực kỳ quyến rũ, chỉ thiếu trên mặt không viết một dòng chữ: Ta là tiểu phong lưu~
Đôi mắt lấp lánh của hắn ở khắp nơi ném mị nhãn, Hứa Kiêu Bạch quả thực không nhìn được nữa.

Cậu túm lấy Sở Vi nói: "Cậu mà cứ như vậy, sau này trở thành nhân vật của công chúng rồi có phải mỗi ngày đều sẽ lên hot search hay không?"
Sở Vi nói: "Vậy thì sao chứ? Sau này bát quái thiên vương không tôi thì ai?"
Hứa Kiêu Bạch trào phúng nói: "Cậu như vậy chỉ xứng làm bát quái thiên hậu thôi."
Sở Vi cũng không thèm để ý, tiếp tục cùng cậu bát quái: "Tôi nghe nói hôm nay Trần Trình liên tục tham gia mấy trương tình giải trí, cậu có biết phòng thu giải trí đó ở đâu không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Nghe nói gần đây ngay cả trương trình giải trí cũng là kênh tuyên truyền của nhà Kỳ Lân, chỉ cần là nghệ sĩ ký hợp đồng của Kỳ Lân, đều có cơ hội lên hình.

Có người sợ thời gian dài bị người ta quên liền lên trương trình giải trí liên tục để tăng độ phơi sáng.

Điểm dừng chân đầu tiên tuyên truyền của Trần Trình khẳng định có trong chương trình tạp kỹ này." Đây cũng coi như là chương trình tạp kỹ xếp hạng top 3 trong nước, dù sao ban lãnh đạo cũng không thể bàn cãi, nhất là MC kỳ cựu Địch Thu, năng lực phản ứng sân khấu khiến người ta bội phục.
Sở Vi nói: "Cậu cảm thấy Trần Trình sẽ hot không?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Có thể không sao? Tuyên truyền như vậy, cộng thêm hậu trường như vậy, tài nguyên như vậy, không hot mới lạ."
Hai người nói xong liền đi vào một cửa hàng chuyên bán âu phục đặt hàng thủ công.

Một ông già nhìn qua ít nhất sáu bảy mươi tuổi đang chế tạo một bộ âu phục, Hứa Kiêu Bạch lôi kéo Sở Vi đi vào, Sở Vi nói: "Cậu có kích thước của chú Hứa không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Có chứ, bộ đồ gần đây của ba tôi đã được mua từ hai năm trước rồi, tôi muốn tặng cho ba một bộ mới."
Nói xong cậu liền hỏi: "Ông chủ, bây giờ có thể đặt hàng không?"
Ông chủ cười nói: "Trùng hợp, vừa vặn còn có hai bộ dư thừa.

Chàng trai làm bao nhiêu bộ?"
Hứa Kiêu Bạch vừa định nói, phía sau lại truyền đến một thanh âm: "Hai bộ, hiện tại làm, hai tuần sau tham gia lễ tân binh nhập hội rồi."
Hứa Kiêu Bạch quay đầu lại, liền nhìn thấy Vệ Hồng đang diễu võ dương oai đi vào trong cửa hàng.

Hứa Kiêu Bạch nhíu mày nói: "Có tới trước sau không? Cậu có quy củ không?"
Vệ Hồng cười nhạo một tiếng nói: "Tôi chính là quy củ, cửa hàng này mở ở khu thương mại của nhà tôi, nhất định phải ưu tiên phục vụ nhà tôi trước rồi.

Có chuyện gì sao? Cậu có vấn đề gì à? Nếu cậu có ý kiến, cậu cũng có thể xây dựng một trung tâm thương mại của riêng mình đi."
Sở Vi vẻ mặt ăn ruồi nhặng, lôi kéo Hứa Kiêu Bạch nói: "Có người thật sự luôn thích cướp đồ của người khác.

Quên đi Tiểu Bạch, không phải là một bộ quần áo sao? Nhường cho hắn, dù sao cậu cũng không thiếu cái quần áo này."
Hứa Kiêu Bạch lạnh lùng cười một tiếng, cùng Sở Vi xoay người đi ra ngoài.

Lại bị Vệ Hồng ngăn lại, giận dữ nói: "Mày nói ai là quần áo? Nói rõ ràng cho tao."
Hứa Kiêu Bạch nhìn Vệ Hồng nói: "Nếu tôi là cậu, khẳng định sẽ không ở chỗ này gây sự.

Dù sao nơi này đều là tai mắt của chú cậu, nếu chú cậu biết cậu vì một nam nhân ở chỗ này đánh nhau, hắn sẽ nghĩ như nào?"
Sắc mặt Vệ Hồng thay đổi nói: "Chú tao nghĩ như thế nào liên quan gì đến mày? Dù sao cũng là người mà mày không thể leo lên được!"
Hứa Kiêu Bạch nở nụ cười nói: "Thật ra tôi rất hiếu kỳ, sự tự tin bẩm sinh này của cậu từ đâu ra đấy? Chú cậu dù sao cũng không phải cha cậu, hắn mới chưa tới bốn mươi tuổi, nói kết hôn liền kết hôn giống như chơi đùa thôi ấy mà.

Người ta đang lúc tráng niên, chuyện sinh con còn không phải là chuyện phút chốc? Cậu cứ như vậy đem sản nghiệp của hắn phân cho mình dưới danh nghĩa của mình không cảm thấy có chút không biết xấu hổ sao? À chú cậu có lập di chúc sao? Hắn có chia cổ phần cho cậu sao?"
Những lời này vừa vặn giẫm lên chỗ đau của Vệ Hồng, sắc mặt hắn trắng bệch nói: "Mày không hiểu thì đừng có mà nói bậy, chú tao sẽ không kết hôn, cũng không có người xứng đôi với chú ấy.

Còn nữa, tao sắp lấy được 9% cổ phần ở đây rồi, dù hơi ít nhưng sớm muộn gì những cổ phần này sẽ đều là của tao."
Vệ Trạch An sẽ không kết hôn sao? Hứa Kiêu Bạch trong lòng có gai, vì sao Vệ Hồng chắc chắn Vệ Trạch An sẽ không kết hôn như vậy?
Sở Vi kéo Hứa Kiêu Bạch, hai người liền cùng nhau ra khỏi cửa hàng đặt hàng âu phục kia, thấy Hứa Kiêu Bạch rầu rĩ không vui, Sở Vi liền khuyên nhủ: "Được rồi, đừng cùng loại người chó cậy chủ này nói chuyện bình thường.

Dù có tiền đến đâu cũng như kẻ xấu làm việc lạ.

Loại mặt như này, thật không biết sao Trần Trình lại thao hắn được..."
Sở Vi chửi bới không giống Hứa Kiêu Bạch, hắn chuyên giẫm lên chỗ đau của đối phương, càng vạch trần càng thống khoái.

Tuy rằng tiểu công cử chỉ có một cái miệng lợi hại, nhưng nghe hắn mắng xong trong lòng thật sự sảng khoái không ít.
Hứa Kiêu Bạch tâm sự nặng nề nói: "Haiz, cậu nói xem, Vệ Trạch An thật sự sẽ không kết hôn sao?"
Sở Vi nói: "Có thể đi? Hắn đã bốn mươi tuổi rồi, muốn kết hôn đã sớm kết hôn rồi.


Bằng không Vệ Hồng kia vì sao lại kiêu ngạo như vậy, còn không phải ỷ vào hắn là người thừa kế duy nhất của Vệ gia sao.

Có điều là tôi thấy, Vệ gia sớm muộn gì cũng bại dưới tay hắn."
Bị Vệ Hồng náo loạn như vậy, Hứa Kiêu Bạch không có tâm tình đi dạo phố nữa, chỉ đóng gói hai phần tôm hùm đất cay, lại nhắn tin cho Hứa Tuấn Lân nói cho y biết buổi tối không cần mua thức ăn, có tôm hùm đất tươi ngon ăn rồi.
Hứa Tuấn Lân kỳ thật không phải rất đồng ý với việc cậu ở bên ngoài mua tôm hùm đất làm sẵn, chỉ trả lời: "Muốn ăn lần sau nói với ba, đồ ở bên ngoài mất vệ sinh."
Hứa Kiêu Bạch đối với sở thích sạch sẽ của Hứa Tuấn Lân cũng là tháu độ không đồng ý.
Nhưng trong lòng của cậu chứa đựng một cái gì đó, chỉ nói: "Ba trở lại sớm nha, để lâu không còn ngon nữa đâu."
Nửa giờ sau, Hứa Tuấn Lân mở cửa trở về nhà.

Y nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm, kỳ thật Hứa Kiêu Bạch nhìn ra được, Hứa Tuấn Lân từ khi cùng Vệ Trạch An bắt đầu yêu đương, trạng thái tinh thần mỗi ngày đều không tệ.

Cậu vốn cũng là thái độ đồng ý, nhưng mà...!Hôm nay sau khi nghe Vệ Hồng nói, cậu bắt đầu lo lắng cho tương lai của đồng chí Hứa.
Hứa Kiêu Bạch bỏ tôm hùm đất vào bát, lại bày từng đ ĩa thức ăn nhỏ đóng gói xong nói: "Đồng chí Hứa, hôm nay con mời khách, ba cứ ăn đi thoải mái đi!"
Hứa Tuấn Lân đi vệ sinh ra rửa tay, nhìn thấy đồ ăn ngon đầy bàn liền hỏi: "Tiểu Bạch, con phát tài rồi sao? Giữ của khư khư như con sao hôm nay lại phá tiền như vậy?"
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, cậu đúng là sẽ sống qua ngày một chút, bình thường cũng tiết kiệm một chút, nhưng cũng không đến mức giữ của khư khư chứ?
Cậu đưa cho Hứa Tuấn Lân một bát cơm nói: "Không có, con chỉ là...!Con muốn nói chuyện với ba."
"Nói chuyện?" Hứa Tuấn Lân mở ra một gói găng tay dùng một lần, vừa lột tôm hùm đất vừa nói: "Được, con muốn nói chuyện gì? "Sau đó đem tôm hùm đất đã bóc xong bỏ vào đ ĩa trước mặt Hứa Kiêu Bạch.
Hứa Kiêu Bạch gắp tôm hùm đất, nhưng không ăn, cậu c ắn môi dưới hỏi: "Ba, ba cảm thấy Vệ thúc là người đáng tin cậy sao?"
Hứa Tuấn Lân vừa nghe liền cười lên một tiếng nói: "Hôm nay con là làm sao vậy? Đột nhiên quan tâm đ ến sự kiện chung thân của ba con? Có chuyện gì vậy? Nóng lòng muốn xử lý ba con như thế sao?"
Hứa Kiêu Bạch cắn một miếng tôm hùm đất nói: "Vậy cũng không phải, con chính là...!Hôm nay gặp Vệ Hồng.

Hắn ta nói...!Hắn nói thúc thúc của hắn sẽ không kết hôn, hơn nữa hắn cực kỳ chắc chắn, tài sản của Vệ gia sau này đều là của hắn.

Nói thật ra, Vệ gia gia nghiệp lớn, ba có thể cùng Vệ thúc thúc ở cùng một chỗ con cũng rất vui.

Nhưng nếu thúc ấy không chịu kết hôn, cũng đã suy nghĩ kỹ chuyện phía sau, con cảm thấy...!Thúc ấy không phải là một người xứng đáng."
Hứa Tuấn Lân: "..."
vái thằng nhóc này.
Y khẽ thở dài, lại nghĩ đến Vệ lão phu nhân hai ngày nay vẫn chạy vào trong công ty.

Có thể bà đã quyết tâm, muốn buộc Vệ Trạch An phải đưa 9% cổ phần cho Vệ Hồng.

Hôm nay Vệ Trạch An lại tìm y một lần nữa, hỏi y đã suy nghĩ kỹ chưa.

Lúc ấy hắn cố lảm nhảm mà nói y, y không đáp lời hắn.

Trong tay vốn đang bận rộn công việc, cũng không có tâm tư cùng hắn giày vò.
Hôm nay nghe Tiểu Bạch nói như vậy, Hứa Tuấn Lân bỗng nhiên cảm thấy mình có phải quá ích kỷ hay không?
Không phải với Vệ Trạch An, mà là đối với Tiểu Bạch.


Tiểu Bạch là con trai của mình không sai, nhưng thằng bé cũng là con trai của Vệ Trạch An.

Bởi vì thằng bé không bằng cháu trai Vệ gia có tiền, nên đáng đời thằng bé ở khắp nơi bị đối phương khinh nhục?
Hứa Tuấn Lân bỏ tôm hùm đất xuống, tháo găng tay, khoanh tay hỏi Tiểu Bạch: "Vậy con hy vọng ba kết hôn với hắn sao?"
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Không phải, cùng thúc ấy kết hôn là chuyện của hai người, con chỉ hy vọng ba hạnh phúc."
Nói đến phía sau, thanh âm của Hứa Kiêu Bạch càng ngày càng nhỏ.

Hứa Tuấn Lân cẩn thận nhìn cậu một lát, lập tức nở nụ cười.

Tiểu tử này là đang lo lắng mình bị cặn bã nam đùa bỡn sao? Y nên nói như thế nào với con trai bảo bối rằng Vệ Trạch An chỉ là xấu tính chứ cũng không cặn bã đây.
Hắn có trách nhiệm, thậm chí tình cảm sâu như biển.
Y thậm chí nghĩ, nếu như lúc trước mình là mình bây giờ, còn có thể cùng hắn chia tay hay không.

Có đôi khi quan tâm tất loạn, y thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ Xem Vệ Kiêu có thể gánh vác được tác động khi biết mình có con hay không.

Dù sao năm đó tuổi trẻ, phải suy nghĩ nhiều lắm, họ lại càng không phải là đối thủ của những người có ý quyền thế như họ.
Hứa Tuấn Lân tiếp tục đeo găng tay dùng một lần, bóc tôm hùm đất cho Hứa Kiêu Bạch nói: "Bảo bối, ba năm nay đã ba mươi tám tuổi rồi, không phải mười tám, cũng không phải hai mươi tám.

Có một số chuyện con lo lắng nhưng nó lại chẳng là gì đối với ba cả.

Ba đã nói nhiều lần rồi, những gì con phải làm bây giờ là chăm chỉ học tập.

Những điều cần phải lo lắng và rối rắm liền giao cho người lớn, được không?"
Hứa Kiêu Bạch chớp chớp mắt, gật đầu.

Đồng chí Hứa thông minh đẹp trai, khẳng định sẽ không để cho mình bị tổn thương.
Ăn xong tôm hùm đất, Hứa Tuấn Lân lại hỏi một chút: "Vệ Hồng không làm khó con chứ?"
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Không có, chỉ là hắn cướp quần áo con muốn mua thôi.

Con vốn định đặt cho ba một bộ âu phục, con đã vừa ý cửa hàng kia lâu rồi, hôm nay vừa vặn còn hai bộ có thể đặt được.

Ông chủ quán đó một tháng chỉ nhận ba đơn, muốn làm lại phải đợi thêm một tháng nữa.

Vệ Hồng ỷ vào mình là cháu trai của Vệ Trạch An mà trực tiếp đoạt lấy trước.

Chẳng qua cũng chỉ là một bộ quần áo mà thôi, để cho hắn cũng không sao cả."
Hứa Tuấn Lân lại nhíu nhíu mày nói: "Một bộ quần áo để cho hắn thì không có gì.

Nhưng nếu là cái khác thì sao? Ví dụ như, gia nghiệp lớn như vậy, nếu như vốn thuộc về con, hắn cũng bảo con nhường cho hắn thì sao?"
Hứa Kiêu Bạch nhìn về phía Hứa Tuấn Lân nói: "Oa oa đồng chí Hứa của con! Tham vọng của ba không nhỏ nha! Hiện tại muốn mưu đồ gia nghiệp Vệ gia rồi? Có lý tưởng có hoài bão, quả nhiên không hổ là ba con!"
Hứa Tuấn Lân: Nhãi con mất nết này...
Nhãi con mất nết ôm bả vai y cười hì hì nói: "Có điều là đồng chí Hứa à, ba yên tâm, con đối với gia nghiệp Vệ gia thật sự không có hứng thú.

Đối với Vệ Hồng mà nói, chỉ có gia nghiệp to lớn như vậy mới là thắt lưng của hắn.

Nhưng đồng chí Hứa, từ nhỏ ba đã dạy con, mình mới là thắt lưng của mình.

Lão nhân gia ngài cho con hai cái bàn chải, cũng không chỉ dùng để gãi người.

Ba cứ yên tâm vui vẻ hạnh phúc trong tình yêu đi, vấn đề lương hưu cứ giao cho con."

Nhìn bộ dạng này của Hứa Kiêu Bạch, y giống như nhìn thấy Vệ Trạch An.

Hai người này có đôi khi có hành vi gì đó, quả thực chính là một cái khuôn đúc ra.

Tuy rằng bộ dáng Tiểu Bạch hoàn toàn giống mình, nhưng tính tình lại giống Vệ Trạch An 100%.
Đối với thái độ che chở của con trai, quả thực làm cho y nhịn không được sống mũi chua xót.
Y thầm nghĩ, cho dù là vì Tiểu Bạch, y cũng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa bước.
Hứa Kiêu Bạch nghỉ ngơi hai ngày, khi cậu sắp bắt đầu nhàm chán đạo diễn rốt cục cũng thông báo cho cậu đi khởi công.

Ông kéo tất cả các thành viên của Câu lạc bộ Thám tử số 6 vào một nhóm và chia sẻ một tập tin TXT trong nhóm.
Cục trưởng đại nhân [Đạo diễn An]: Mọi người tải về xem cái này một chút, đây là kịch bản nhân sự và thiết lập nhân vật của kỳ tiếp theo.

Tối nay và bắt đầu làm quen đi, phần thứ hai ngày mai quay luôn.
Đặc vụ kỳ cựu [Triệu Tiểu Nghĩa]: Wow, đạo diễn tốt quá! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao? Tôi sắp mốc ở nhà rồi.
Đầu bảng thám trưởng [Tử Phong Tử Phong]: Cái quỷ gì đây? Tại sao tôi lại là thám tử bị thọt một chân? Đạo diễn ông ra đây, tôi nhất định sẽ không đánh ông đâu!
Cục trưởng đại nhân [Đạo diễn An]: Há há.
Võ tăng Thiếu Lâm [Trì Dương chính là ta]: Không tồi, cuối cùng tôi cũng có thể đại sát tứ phương rồi.
____
Hứa Kiêu Bạch tải tài liệu xuống, xem thiết lập nhân vật của mình một chút.

Cậu phát hiện đạo diễn đem vai em trai ngọt ngào yếu đuối, lúc trước chỉ là không cẩn thận sẽ choáng váng ngất xỉu, lần này ấy thế mà biến thành người phải cầm cả bình truyền nước lên sân khấu luôn rồi.
Ngẫm lại lúc cậu ghi hình còn phải kéo theo một cái bình, treo một cái ống thở oxy thì quả là ba chấm...
Lúc này trong nhóm có người @tag tên cậu:
Đầu bài thám trưởng [Tử Phong Tử Phong]: Cháu trai ơi, sao lại không thấy cháu trai lớn của tôi đâu rồi? @Bạn nhỏ Conan [Bạch Bạch].
Bạn nhỏ Conan [Bạch Bạch]: Cậu ơi, cháu đoán mình cách tử trận không xa rồi.

Treo cả bình oxy theo thế này, kỳ sau chúng ta không nên gọi là thám tử số 6 nữa, nên gọi là phòng bệnh số 6 mới đúng.
Trong nhóm một tràng ha ha ha gửi tới, đạo diễn còn phải tiếp tục cải tạo thiết lập nhân vật, để cho bọn họ quen thuộc trước, ngày mai khẳng định còn có thể tạm thời điều chỉnh, nhưng hướng đi đại khái chính là như vậy.
Hứa Kiêu Bạch lại xem lại cốt truyện một chút, đại khái là nghi phạm X sau khi bị người của thám tử số 6 giải xong vụ án đầu tiên lại bắt đầu làm mưa làm gió.

Đầu tiên là bắt cóc và thứ hai là trộm cắp.
Trộm tất nhiên không thể là đồ vật bình thường, mà là bảo vật trấn quán của bảo tàng thành phố H, "Thượng Ngu Thiếp" của Vương Hi Chi.
Dù sao cũng chính là xoay quanh việc tìm kiếm "Thượng Ngu Thiếp" của Vương Hi Chi sinh ra cốt truyện, lại phối hợp với một ít manh mối căng não điều tra, cùng với việc phân biệt "Thượng Ngu Thiếp" thật giả, lại liên tiếp xuất hiện một loạt điểm cười, đây đại khái chính là chủ tuyến của kỳ thứ hai.
Hứa Kiêu Bạch xem xong chủ tuyến chính, đánh dấu mấy trọng điểm, phát hiện bản đồ kỳ thứ hai ở căn cứ điện ảnh Trăn Hoàn.

Nơi này cậu rất quen thuộc, mấy lần nhận long bao đều là ở Trăn Hoàn.
Ngày mai công ty sẽ gửi xe đưa cậu và Trì Dương đi đi? Nhà chú Trì Dương hình như đang ở gần Trăn Hoàn, vậy mình lại đơn độc rồi?
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, định gửi tin nhắn cho Lục Thành Nghiễm.

Điện thoại di động vừa lấy ra, còn chưa kịp chỉnh sửa tin nhắn, liền nhìn thấy Lục Thành Nghiễm gửi một tấm hình tới đưa cho cậu.
Hứa Kiêu Bạch mở hình ảnh kia ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thẻ huấn luyện viên đào tạo lái xe cơ giới của Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa?"
Tin nhắn của Lục Thành Nghiễm gửi tới nói: "Được rồi, hiện tại tôi có thể tự mình dạy cậu rồi, bạn học Hứa Kiêu Bạch, khi nào cậu có thể nhập học được đây?"
Hứa Kiêu Bạch quả thực quá bất ngờ, cậu trả lời: "Chú...!Không phải là cố ý đi thi đi?"
Lục Thành Nghiễm đã rất nhanh trả lời tin nhắn: "Thuận tay mà thôi, chứng chỉ này thi dễ mà."
Hứa Kiêu Bạch cảm động nước mắt lưng tròng nói: "Cám ơn chú Lục, ngoại trừ ba tôi ra còn chưa có ai đối xử tốt với tôi như vậy đâu."
Lục Thành Nghiễm cố ý nói: "Đừng nóng vội cảm động, nào, trước tiên đem học phí nộp một chút đi."
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Yoooo...!Thiếu gia, bao nhiêu một đêm vậy? Dịch vụ không tốt, tôi yêu cầu hoàn lại tiền đấy."
Lục Thành Nghiễm cười khẽ: "Dễ thôi, không bằng thử một đêm trước xem sao?".

Bình Luận (0)
Comment