Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 28


Chú cháu hai người vui vẻ tám chuyện hết nửa ngày, hẹn nhau khi Hứa Kiêu Bạch quay xong kỳ ghi hình thám tử tập 2 xong thì sẽ bắt đầu luyện xe.
Khi Hứa Kiêu Bạch bắt đầu ghi hình "Thám tử số 6" thì trương trình giải trí của Trần Trình đã lên sóng.

Bây giờ với thời đại nhịp độ nhanh này, bước chân của ngành công nghiệp truyền thông nhanh đến mức làm cho mọi người trở tay không kịp.

Một làn sóng tuyên truyền, Trần Trình là thanh niên đẹp trai, trẻ trung tài năng, có khả năng tạo hình rất mạnh được cư dân mạng biết đến rộng rãi.
Rất nhanh, hắn liền nhận được đại diện phát ngôn đầu tiên, một đại diện cho game online.
Tuy rằng chỉ là một loại trò chơi tay không được công chúng biết đến, nhưng đối với một người mới vừa ra mắt, tốc độ như vậy đã là ngồi trên hỏa tiễn, thao tác nhanh còn hơn robot.
Cùng lúc đó, mẹ Trần Trình đã chính thức chuyển đến tiểu khu cùng Hứa Tuấn Lân.

Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà mẹ Trần Trình lại có vẻ vô cùng kiêu ngạo, bà ta nuôi một con chó nhỏ, mỗi ngày đều dắt chó đi dạo, vừa vặn cùng Hứa Tuấn Lân chạy bộ buổi sáng gặp nhau ở khu vực tập thể dục công cộng.
Hứa Tuấn Lân cũng không muốn để ý bà, thế nhưng Trần lão tỷ tỷ kia vẫn dắt chó nhỏ nhảy nhót lượn lờ đi theo.

Lúc thì nói con trai mình mua căn nhà này lúc đó tăng lên bao nhiêu tiền, lúc thì nói giống chó này là huyết thống thuần chủng, mua mất hơn một vạn cơ đấy.

Chốc lát lại nói đối tượng mà Tiểu Trình quen được gia cảnh giàu có, chú làm bất động sản.

Có hàng trăm khu phố như thế này.
Thẳng đến khi bà hỏi: "Ai nha tôi nói này Hứa đại huynh đệ, Tiểu Bạch cũng nên tìm một người đi, cũng không thể chờ A Trình chúng tôi được, như vậy Tiểu Hồng người ta sẽ không vui đâu."
Hứa Tuấn Lân rốt cục cũng dừng bước nói: "Tiểu Bạch mới mười tám tuổi không vội tìm đối tượng.

Hơn nữa Tiểu Bạch lại không cần dựa vào tìm đối tượng mới mua được nhà mua được chó, cũng không cần ở cạnh nhà cùng chó ở trước mặt cha mẹ bạn trai cũ."
Cho dù mẹ Vệ Hồng có phản ứng chậm trễ đến đâu cũng nghe ra, đây là chê bà phiền.
Bà dắt chó ngừng lại, nhìn Hứa Tuấn Lân dần dần chạy xa, tức giận nói: "Có ý gì đấy? Hứa đại huynh đệ, tôi đây chỉ là vì Tiểu Bạch mà suy nghĩ! Nó không thừa dịp tuổi trẻ tìm một người vững vàng ổn trọng, về sau càng khó tìm! Cậu nghĩ ai cũng thích đàn ông chắc?"
Mặt của Hứa Tuấn Lân phảng phất như ăn phải ruồi, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.

Vệ Trạch An cũng xui xẻo, lại có một đứa cháu trai không đáng tin cậy như vậy.

Hết lần này tới lần khác đứa cháu trai không đáng tin cậy của hắn lại mù mắt, tìm người như Trần Trình...!Đúng là gia đình kỳ lạ.
Cuối tuần hôm nay y không cần phải đi làm, bởi vì hai ngày trước tăng ca làm thêm để sắp xếp báo cáo tài chính rồi nên cuối tuần cũng có thể thoải mái thư giãn.

Y nghĩ đến đôi giày mà Tiểu Bạch tâm tâm niệm niệm kia, liền tính toán đi mua cho con trai.

Thuận tiện lại đi thăm ban ở khu Đông Thành, xem con trai mình ghi hình thế nào.
Bởi vì muốn đi thăm ban chỗ Tiểu Bạch nên y liền lựa chọn đi khu thương mại khu Đông thành.
So với khu vực phía Tây thành phố chủ yếu là nhân văn, khu vực phía Đông có các đường phố thương mại được trang bị đầy đủ hơn một chút.

Thậm chí còn có khu vực miễn thuế có một cửa hàng AJ lớn.

Bạn học giữ của khư khư Tiểu Bạch đã mơ ước đôi giày kia hơn nửa năm nay rồi, bởi vì nó tốn hơn tám ngàn nên vẫn không nỡ.


Lúc trước Hứa Tuấn Lân thất nghiệp, cũng không mua cho cậu, hiện giờ công việc đã đi vào quỹ đạo, y cũng không quan tâm đ ến chút tiền này.
Vệ Trạch An giống như muốn nhét hết tiền của hắn vào trong túi của y, đưa ra cho y hai trăm tám mươi vạn tiền lương hàng năm.
Y rất ít khi đi dạo phố, đây lại là lần đầu tiên đến phố thương mại bên khu mới Đông thành.

Khu phố cổ trước kia của Hứa Tuấn Lân mới là trung tâm thành phố, hiện giờ trung tâm thành phố chia làm hai đầu, một ở Đông thành, một ở Tây thành.

Khu phố cổ, ngược lại trở thành khu hộ nghèo không người hỏi thăm.
Y vừa mới đóng gói đôi giày mà Tiểu Bạch tâm niệm niệm xong, điện thoại liền vang lên.
Hứa Tuấn Lân nhận điện thoại, là Vệ Trạch An gọi tới, dù là hoàn cảnh ồn ào trong trung tâm thương mại nhưng Hứa Tuấn Lân vẫn cảm thấy giọng nói của Vệ Trạch An rất lớn.
Vệ Trạch An hỏi: "Tiểu Lân Tử, em ở đâu vậy?"
Hứa Tuấn Lân đáp: "Đông thành Hoàng Sào, có việc sao?"
Vệ Trạch An vừa nghe Hoàng Sào, chọc lỗ tai thập phần ghét bỏ nói: "Em đi địa bàn của Lục Thành Nghiễm làm gì?"
Hứa Tuấn Lân quẹt thẻ, nói với nhân viên phục vụ: "Cám ơn...!Tôi mua sắm, có chuyện gì vậy?"
"Này! Em muốn mua gì mà chúng ta không có cơ chứ? Tiểu tử Lục Thành Nghiễm kia đối với em mưu đồ bất chính, không có việc gì đừng đến chỗ hắn lượn qua lượn lại lung tung, em chờ đó, tôi đi qua đón em ngay đây."
"Này..." Hứa Tuấn Lân còn chưa kịp nói, Vệ Trạch An đã cúp điện thoại.
Vẻ mặt y im lặng, cũng không muốn để Vệ Trạch An tới đây, y muốn đi tới đoàn làm phim thăm Tiểu Bạch, Vệ Trạch An đi theo tính là chuyện gì xảy ra? Cũng may khuôn mặt của hắn coi như còn tốt, hẳn là sẽ không có người nhận ra.
Trong đoàn làm phim, Hứa Kiêu Bạch đang quay cảnh cậu đến viện bảo tàng tìm manh mối, kết quả bị phơi nắng ngất xỉu, say nắng nghiêm trọng, đang treo bình truyền nước và ôm mặt nạ dưỡng khí ở đó hít thở oxy.

Cậu trang điểm nhợt nhạt và yếu đuối, dựa vào lưng ghế.

Không biết có phải ám ảnh tâm lý hay không mà Tiểu Bạch chỉ cảm thấy bồn chồn buồn nôn muốn nôn.

Hơn nữa cậu lại gầy, lên máy quay một cái, thế nhưng thật giống như một thiếu niên ốm yếu.
Hứa Kiêu Bạch vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi nói: "Kẻ trộm rất càn rỡ, hắn làm bị thương bảo vệ, đập vỡ l ồng bảo hộ, còn để lại công cụ gây án.

Mục đích của hắn là để thách thức và biểu tình với chúng ta và cho chúng ta biết thế nào gọi là kiêu ngạo."
Hàn Tử Phong cầm vật chứng lấy về hiện trường nói: "Như vậy, trước tiên đem con dao găm nhuộm máu này mang đến trung tâm xét nghiệm đi xét nghiệm đi.

Đồng nghiệp kỹ thuật vẫn đang nghỉ phép, tạm thời chỉ có thể hợp tác với bên thứ ba." Đây là thiết lập nhân cách hoàn thiện sau này của đạo diễn.
Là trợ thủ trung khuyển của Hàn Tử Phong, Trâu Sĩ Dương vội vàng tiếp nhận vật chứng, đồng thời lấy vật chứng đi xét nghiệm.
Lúc này lại có tình huống xảy ra, trong tay Triệu Nghĩa lại cầm một phong thư nói: "Bãi đá ngầm có án mạng!"
Mỗi người một tiếng hô có án mạng, lập tức mở ra chế độ cảnh phòng cấp một.
Hứa Kiêu Bạch cũng cùng đứng dậy, Trì Dương lập tức nói: "Đặc vụ Bạch, thân thể của cậu đã như vậy, cũng không nên đi theo đi? Hay là cậu ở nhà vậy?"
Tiểu Bạch đứng lên chống đỡ một chút, bởi vì lắp đồ nghề lần này quá giả, mọi người lại nhịn không được cười.

Hàn Tử Phong can thiệp nói: "Cháu trai tôi thì khác, diễn xuất đúng là hạng nhất! Tôi thấy cháu trai này nên kiếm bát cơm của diễn viên thì hơn."
Hứa Kiêu Bạch cũng cười đến đau bụng nói: "Cậu à, nếu cứ tiếp tục như vậy đạo diễn sẽ trừ tiền đấy."
Hàn Tử Phong nói: "Trừ đi! Chương trình này rất thú vị, trừ sạch cũng đáng giá.

Này, đừng quá coi trọng tiền bạc, cậu biết đấy, cuộc sống vui vẻ phải được hạnh phúc.

Hạnh phúc là điều quan trọng nhất."

Đạo diễn ở phía dưới hô: "Hàn Tử Phong, cậu nói đấy nhé, phí ra sân khấu giảm của cậu một phần ba!"
Hàn Tử Phong đỡ ngực làm tư thế chút nữa hộc máu xua tay nói: "Đừng đừng dừng, baba con sai rồi, bức bách không xứng có được niềm vui." Vì thế hắn lại giả bộ bộ mưu tính sâu sắc nói: "Không thể xem thường án mạng được, đi thôi! Chúng ta đi ra khỏi hiện trường trước.

Trì Dương, cõng Tiểu Bạch đi."
Trong một hồi hi hi ha ha, Trì Dương cõng Hứa Kiêu Bạch đi về phía xe công vụ của bọn họ.
Giá trị vũ lực của Trì Dương, sắp thành giá trị thể lực rồi.
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy mình phải mời Trì Dương ăn một bữa cơm ngon mới được, quay một chương trình tạp kỹ, mình cơ hồ đều để cho hắn cõng.

Cũng may Tiểu Bạch nhẹ, thân thể Trì Dương lại cường tráng, cũng là một tính cách tùy tiện vô tâm vô phế.

Toàn bộ phòng làm việc chỉ có hắn và Tiểu Bạch có quan hệ tốt nhất.

Trong giới giải trí mỗi người một mặt diễn, chín mươi hai đạo liên hoàn xã hội, hai người bọn họ quả thực chính là hai đóa siêu cấp đại bạch liên hoa nhiễm bùn mà không tạp.
Hứa Kiêu Bạch nằm sấp trên lưng Trì Dương nói: "Dương ca, chờ sau khi tan làm tôi mời anh ăn lẩu."
Trì Dương ánh mắt sáng lên nói: "Thật sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Thật đấy! Món lẩu cay Fujigawa mà anh thích luôn."
Trì Dương nhếch miệng cười nói: "Cảm ơn."
Một bữa lẩu là có thể dỗ dành cho Trì Dương vô cùng vui vẻ, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy hắn là một người bạn tốt vô cùng đáng giá, giống như Sở Vi, có thể gọi là ba kẻ ngốc trong giới giải trí.
Có điều là từ xưa người ngốc có phúc của người ngốc, cậu cảm thấy ba người bọn họ tuy rằng khởi đầu không oanh oanh liệt liệt như Trần Trình, ngược lại coi như thuận buồm xuôi gió.
Bên ngoài nắng nóng, hôm nay chính là Tiểu Hạ.

Ngay cả khi ngồi trong xe cũng cảm thấy khô nóng.

Đạo cụ phía trước đã chuẩn bị sẵn sàng, không thể không quay.

Tổ tiết mục nghèo khổ này vì tiết kiệm kinh phí, đã đến mức dùng mọi cách.

Thậm chí, thay vì đóng vai người thật, họ mượn một thi thể ở trường y khoa bên cạnh.

Các giáo viên y khoa nói rằng họ có thể đến để làm một cuộc biểu diễn pháp y nhóm, thậm chí tiết kiệm tiền cho các viễn viên đến đóng làm nhóm khám pháp y luôn.
Nói thật, thấy thi thể thật, Hứa Kiêu Bạch có chút sợ hãi, cậu lớn như vậy còn chưa từng thấy thi thể chân chính.
Trong mô tả, nạn nhân là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, là một người nhặt rác, bị khuyết tật chân phải, trong những năm đầu vì phạm tội ác nên đã đi tù.

Sau khi ra tù thần kinh có chút không bình thường, từng vì tâm thần phân liệt ở trong bệnh viện tâm thần một thời gian.
Triệu Nghĩa đọc tư liệu nói: "Người nhặt phế liệu và ăn mày bình thường là những người dễ chết oan uổng nhất, bởi vì bọn họ thường xuyên ngủ ngoài đường, thậm chí có người điêu tàn một thân.

Theo đuổi như vậy, manh mối sẽ vô cùng khó tìm."
Hứa Kiêu Bạch đăm chiêu nói: "Vì sao lại cố tình vào lúc này xuất hiện án mạng?" Nói xong cậu từ trong túi lấy ra một cây kẹo m út, bĩu vái môi nhỏ mú t kẹo.
Hàn Tử Phong nói: "Ý cháu là người trộm bảo vật quốc gia cố ý quấy nước đục, làm lẫn nghe nhìn?"
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Có thể đi, nhưng cũng không nhất định, nếu như là vậy thì vụ án đột ngột cũng không có khả năng chỉ có một đạo này."
Lúc này điện thoại di động của Hàn Tử Phong lại vang lên, hắn nhận điện thoại, đối phương nói: "Thám trưởng Hàn, kết quả kiểm tra con dao găm kia đã có.


Nhưng máu trên đó cũng không phải là nhân viên bảo vệ phụ trách ca đêm, trước mắt phía trên không phát hiện dấu vân tay.

Còn có một điểm rất kỳ quái, trên con dao lại có mùi vị thì là.

Chúng tôi đã kiểm tra và tìm thấy dư lượng thịt cừu trên đó."
Trâu Sĩ Dương chậc chậc một tiếng, nói: "Chẳng lẽ hung thủ cầm dao găm ăn một bữa chân cừu nướng, sau khi ăn xong lại cầm dao găm cắt đùi cừu thuận tiện giết người sao?"
Trì Dương hỏi: "Tại sao cậu lại nói là giết người? Nhân viên an ninh không chết, chỉ là bị thương phải nhập viện mà thôi."
Hứa Kiêu Bạch như có điều suy nghĩ, mấy người đã sắp đến đích.

Tại hiện trường đã có một số người giả trang pháp y đang kiểm tra thi thể, do sinh viên trường y đóng vai.

Hắn quá phấn khích trong vai diễn của mình, nên đạo diễn đã chỉ trích: "Cậu là một bác sĩ pháp y! Không phải bác sĩ sản khoa! Những gì cậu thấy là xác chết không phải là một đứa trẻ sơ sinh, cậu bày ra vẻ mặt vui mừng như kia để làm gì?"
Người kia mặc một chiếc áo blouse trắng, trông vui vẻ nói: "Sao ông biết tôi là bác sĩ sản khoa vậy?"
Đạo diễn: "..."
Quả nhiên vẫn là không thể tận dụng được mà, không cần đến tiền quả nhiên không đáng tin cậy.
Đội người Hứa Kiêu Bạch xuống xe, Hứa Kiêu Bạch ôm bình dưỡng khí, cậu vẫn đánh giá thấp mình, vừa nhìn thấy thi thể liền đầu cũng không quay lại đã xoay người chạy về phía bờ biển, ôm bụng nôn ra.
Thi thể không thối rữa, bởi vì nó đã được ngâm với Formarin, vì vậy nó không có mùi.

Nhưng Hứa Kiêu Bạch vừa nhìn thấy đã ghê tởm vô cùng, căn bản không vượt qua được tầng chướng ngại tâm lý này.
Đạo diễn lại ở một bên vỗ tay khen ngợi: "Đúng vậy! Tôi muốn chính là loại cảm giác này! Tiểu Bạch lợi hại đấy! Không hổ là xuất thân chuyên ngành!" Nói xong vẻ mặt bi phẫn của ông nhìn về phía vị bác sĩ sản khoa kia che dấu ý tứ là cậu mau nhìn người ta kia kìa!
Hứa Kiêu Bạch lòng nói đừng nhìn tôi nữa, tôi sắp khó chịu muốn chết đây.
Có điều là Tiểu Bạch của chúng ta rất có tinh thần chuyên nghiệp, hơn nữa cũng may nhân vật này cậu đóng đã bị bệnh tật, liền cố gắng chống đỡ ghi hình đoạn đầu.
Sau khi kết thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch trắng bệch, sau khi trang điểm lại có chút cảm giác sáp vàng.
Vừa trở lại phòng nghỉ, Hứa Kiêu Bạch liền nghe thấy nhân viên tổ tiết mục gọi cậu: "Tiểu Bạch, có người đến thăm ban."
Hứa Kiêu Bạch ôm bụng, nhân viên công tác nhìn cậu một cái, có chút lo lắng nói: "Sao tôi lại cảm thấy cậu không thích hợp? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Hứa Kiêu Bạch khoát tay áo nói: "Không có gì, có thể có chút say nắng, tôi uống chút nước đá là được." Nói xong Hứa Kiêu Bạch mở tủ lạnh nhỏ ra, lấy một chai nước khoáng đi ra, vặn ra uống nửa chai xuống, dạ dày trong nháy mắt thoải mái hơn nhiều.
Cậu đẩy cửa tiến vào phòng nghỉ, từ xa liền nhìn thấy ba đang nói chuyện phiếm với Lục Thành Nghiễm, thấy cậu tới liền vẫy vẫy tay với cậu.
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt ngoài ý muốn chạy tới, vui vẻ nói: "Đồng chí Hứa! Sao ba lại ở đây?"
Hứa Tuấn Lân: "Sao nào? Không muốn ba đến sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Đương nhiên là được rồi.

Sao hai người lại đến cùng nhau vậy?"
Hứa Tuấn Lân: "Vừa vặn gặp được, ba mới biết thì ra tiết mục mà con là chú Lục đầu tư.

Con sao rồi? Sao sắc mặt lại tệ như vậy? Bị say nắng à?"
Hứa Kiêu Bạch lại uống thêm nửa chai nước đá nói: "Không có việc gì, chỉ là hơi nóng.

Chú Lục là baba kim chủ bọn con, bọn con không ra sức một chút, làm sao chú ấy chịu đầu tư thêm cho bọn con chứ."
Trước mặt Hứa Tuấn Lân gọi hắn là baba, đầu lỗ tai Lục Thành Nghiễm có chút ửng đỏ.

Tên nhóc này rốt cuộc có phải cố ý hay không?
Lục Thành Nghiễm nói: "Nếu không tôi mời hai người ăn cơm đi? Đã trưa rồi, bên này tôi quen thuộc, có một quán cá làm rất ngon.

Đương nhiên không thích ăn cá cũng không sao, tôi ở bên này còn có một trang trại, có thể cho Tiểu Bạch đi nếm thử sữa hữu cơ."
Hứa Kiêu Bạch lại bắt đầu nhịn không được chửi bới Lục Thành Nghiễm: "Oa! Baba kim chủ thật giàu nha! Ngay cả một trang trại tư nhân cũng có! Đồng chí Hứa, chúng ta đi uống sữa nhà người ta đi?"
Hứa Tuấn Lân có chút do dự, y còn chưa kịp trả lời, bên ngoài liền truyền đến một trận ồn ào.
Mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Hứa Kiêu Bạch cũng kiễng mũi chân lên tò mò nhìn ra ngoài.


Cậu cảm thấy mình 176 không thấp, nhưng mỗi lần góp vui vẫn nhịn không được mà kiễng chân.

Đồng chí Hứa cao hơn cậu 1cm, nhưng làm cho người ta cảm thấy cao ngất hơn rất nhiều.
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhân viên công tác đến nói với Lục Thành Nghiễm: "Có người nhất định phải xông vào, chúng tôi ngăn cản không cho hắn nói đến tìm người."
Lục Thành Nghiễm nhíu mày hỏi: "Tìm ai?"
Nhân viên công tác trả lời: "Tìm Hứa Tuấn Lân, nhưng chỗ này của chúng tôi không có ai tên là Hứa Tuấn Lân."
Hứa Tuấn Lân đầu đầy hắc tuyến nói: "Tìm tôi...!Xin lỗi, tôi sẽ đi xem." Đi về phía trước hai bước, Hứa Tuấn Lân lại quay đầu lại: "Xin lỗi nhé Tiểu Nghiễm, hôm nay có thể không thể cùng cậu ăn cơm được rồi.

Hôm nào cậu đến nhà tôi tự mình xuống bếp nấu đồ cho cậu ăn sau."
Lục Thành Nghiễm gật đầu nói: "Sư huynh có việc liền cứ bận đi."
Hứa Tuấn Lân gật gật đầu liền đi ra khỏi phòng nghỉ, Hứa Kiêu Bạch yên lặng đi theo phía sau y hỏi: "Ba, ai tìm ba vậy?"
Hứa Tuấn Lân nói: "Còn có thể có ai được chứ..."
Hứa Kiêu Bạch vừa nghe liền biết, nhất định là Vệ thúc.

Sao người ta lại đuổi theo tới tận đây được chứ?
Quả nhiên, hai người đi tới cửa liền nhìn thấy Vệ Trạch An đang dựa vào đầu xe, chân dài khiến Tiểu Bạch thèm muốn vô cùng.

Thầm nghĩ Vệ thúc thúc dáng người được đấy.

Đồng chí Hứa có ánh mắt không tệ.
Vừa nhìn thấy Hứa Tuấn Lân mang theo Hứa Kiêu Bạch đi ra, Vệ Trạch An lập tức đứng dậy vẫy vẫy tay với bọn họ: "Tiểu Lân Tử, Tiểu Bạch, bên này."
Hứa Kiêu Bạch:...!Tiểu Lân Tử???
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tuấn Lân phụt cười một tiếng.
Hứa Tuấn Lân sắc mặt như thường, nhíu mày nói với Vệ Trạch An: "Anh có chuyện gì sao? Không phải đã nói với anh là không cần tới đây sao? Tôi chỉ là tới xem Tiểu Bạch một chút, lập tức sẽ trở về."
Vệ Trạch An nói: "Tôi đến đón các em, họ lại không cho tôi vào, nói cái gì mà không phải nhân viên tổ tiết mục thì cấm vào.

Tôi vừa mới rõ ràng nhìn thấy tên họ Lục kia đi vào, dựa vào cái gì hắn có thể vào tôi lại không thể vào?"
Hứa Kiêu Bạch nghe xong giải thích: "Ai nói chú Lục không phải là nhân viên tổ tiết mục của bọn cháu chứ? Chú ấy là kim chủ baba của bọn cháu đấy."
Vệ Trạch An: "..."
Sắc mặt Vệ Trạch An có chút cổ quái nói: "Tiểu Bạch, không nên tùy tiện gọi người khác là ba, cháu phải nhớ kỹ, cháu chỉ có một ba thôi."
Hứa Kiêu Bạch không nói gì: Chẳng lẽ đây không chỉ là một câu trêu chọc sao?
Hứa Tuấn Lân kéo cánh tay cậu nói: "Đi thôi, chúng ta sẽ quay lại trước giờ ghi hình tiếp theo."
Vệ Trạch An nhìn vào trong phòng nghỉ nói: "Không nói lời riêng với Lục Thành Nghiễm sao?"
Hứa Tuấn Lân nói: "Đã nói qua rồi."
Ngồi lên ghế lái phụ, khởi động xe, Vệ Trạch An nói: "Tiểu tử Lục Thành Nghiễm này lại ẩn giấu cái gì xấu đây? Làm sao có thể lừa Tiểu Bạch đến loại địa phương quỷ quái này để ghi hình loại này? Tiểu Bạch chúng ta đừng quay nữa.

Thúc sẽ cho cháu một công việc tuyệt vời.

Chúng ta đi làm phim đi."
Tiểu Bạch nói: "Vậy làm sao được? Đây chính là hạng mục đáng kiêu ngạo nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cháu, hơn nữa cũng không phải chú Lục kéo cháu đến, sau này cháu cũng mới biết chú ấy là nhà đầu tư của bọn cháu."
Vệ Trạch An không còn gì để nói, dù sao Tiểu Bạch cũng là con trai nhà người ta, hắn có thể cường đoạt hào đoạt Hứa Tuấn Lân nhưng lại không thể an bài con nhà người khác lung tung được.

Vì vậy, hắn xoa xoa mũi của mình rồi tiếp tục lái xe.
Hứa Tuấn Lân lại vô ngữ: "Anh có thể đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tiểu Nghiễm không? Trước đây tôi cũng chỉ coi cậu ta như một người em trai thôi."
"Em trai?" Vệ Trạch An cười một tiếng nói: "Tôi hợp lý hoài nghi tiểu tử Lục Thành Nghiễm này còn chưa chết tâm, đối với em vẫn còn có tâm tư lệch lạc."
Lỗ tai Hứa Kiêu Bạch đột nhiên dựng thẳng lên, mố??? Gì đây gì đây??? Tâm tư lệch lạc???
Còn chưa đợi Hứa Tuấn Lân nói tiếp, trong bụng Hứa Kiêu Bạch liền từng đợt lật sông đảo hải, cậu gõ gõ ghế trước xe hô: "Dừng xe dừng xe!".

Bình Luận (0)
Comment