Đôi mắt anh tuấn nhìn hồi lâu, Kiều Âu cố gắng giữ vững hô hấp của mình, sau đó gấp tờ giấy nhỏ lại thật tốt, lại nhét vào trong túi áo của cô.
Anh trở lại phòng khách, Kiều Âu nói Lam Thiên Tình mau về phòng ngủ của anh làm bài tập, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Tư Đằng.
Tư Đằng bị anh nhìn như vậy thì mất tự nhiên, thu lại sự thân thiết
thường ngày với Kiều Âu, cũng nghiêm túc hơn, vừa nhanh chóng dọn dẹp,
vừa nghiêm mặt nói:
“Kiều thiếu, cậu thông minh như thế chắc cũng phải nhìn ra con thỏ nhỏ
cố ý sửa tôi, cậu không thể trúng kế được! Tôi còn oan hơn cả Đậu Nga!”.
Kiều Âu suy nghĩ một chút, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn về phía cửa phòng, sau đó nhỏ giọng nói:
“Vừa rồi tôi phát hiện trong túi áo của cô ấy, lén giấu một tờ quảng cáo của bệnh viện phụ khoa, cậu nói xem đây là có ý gì?”.
Tư Đằng sửng sốt, trong nháy mắt mặt trắng không còn chút máu.
“Không phải là cô ấy.....?”.
“Không phải làm sao?”.
Còn có thể là cái gì? Quảng cáo của bệnh viện phụ khoa, không phải là
những thứ như giải phẫu nạo thai, mang thai sinh con, bệnh phụ khoa. Bây giờ cô còn nhỏ, sinh hoạt tình dục cũng chỉ một lần trước, không thể
nào là có bệnh phụ khoa, không mang thai không sinh nở càng vô căn cứ,
như vậy chỉ có khả năng là đánh rớt đứa nhỏ?
Hai người đàn ông, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thâm trầm, sợ là nghĩ bể đầu cũng không nghĩ đến chuyện chữa trị màng trinh.
Người mông lung nhất chính là Kiều Âu.
Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ qua, thế nào, bây giờ anh sẽ phải làm ba?
Nhưng mà đối mặt với Lam Thiên Tình, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của cô
hiện lên trong đầu, trong lòng anh lại vui mừng. Biết rõ bây giờ cô đang học lớp 11, bây giờ sinh con là không thể, nhưng vừa nghĩ tới bốn chữ
“Giải phẫu nạo thai”, trong lòng anh đau đớn không thôi.
Trừ việc đau lòng khi mất đi một sinh mạng nhỏ, anh càng đau lòng cho Lam Thiên Tình hơn.
“Kiều thiếu, việc này hơi lớn, cũng là mạng người, rốt cuộc cậu muốn làm sao?”
Hai tay Kiều Âu xoa xoa, hai mắt trừng lớn:
“Tôi có thể nghĩ thế nào? Tôi còn chưa nghĩ đến!”
Tư Đằng chớp mắt mấy cái, bình tĩnh nói:
“Vậy cậu nghĩ đi, tôi đi rửa chén.”
Đèn phòng bếp ấm áp, một bài hát dân gian vui vẻ theo tiếng nước chảy,
trêu chọc trái tim của anh, nhưng mà càng hát thì càng yên tĩnh.
Một lúc sau, Tư Đằng nhanh chóng đặt đồ đã được rửa sạch sẽ vào tủ, sau
đó xoay tay một chút, đi lên phía trước nhìn chằm chằm Kiều Âu một lúc,
chợt xì cười một tiếng.
Kiều Âu tức giận lườm hắn.
“Cười cái gì mà cười!”
“Tôi chỉ bỗng nhiên cảm thấy, chúng ta cùng nhau lớn lên, làm sao đột nhiên cậu lại làm ba?”
Thấy vẻ mặt Kiều Âu sắp nổi đóa, Tư Đằng thu lại sự hài hước, mặt như hồ ly nhìn anh:
“Khụ, chờ một chút, tôi đi mua mấy que thử thai, cậu nghĩ biện pháp lấy
nước tiểu của cô ấy, thử một chút không phải sẽ biết sao?”
Lấy nước tiểu?
Kiều Âu vừa nghe thấy hai chữ này, đau đầu nhức óc, anh sẽ phải làm như thế nào?
Đúng lúc, Tử Đằng xoay người đi tới cửa trước chuẩn bị đổi giày, cửa
phòng Kiều Âu chợt bị người mở ra. Lam Thiên Tình cau mày, sắc mặt trắng bệch, cả người dường như không thể đứng thẳng, lảo đảo muốn ngã xuống
bên cạnh cửa,
“Anh, em, em muốn đi siêu thị.”
Kiều Âu cau mày, thấy dáng vẻ này của cô, hơi nghi ngờ, chậm rãi đi về phía cô, vừa nói:
“Đúng lúc Tư Đằng định ra ngoài mua đồ, hay là để cậu ấy mua về cho, em muốn mua cái gì?”
Lam Thiên Tình khó xử, nhìn thoáng qua Tư Đằng, sắc mặt càng thêm ngượng ngùng.
Cô không nghĩ tới cái đó đột nhiên lại tới. Trước kia ở trong nhà cha
nuôi, cô ăn uống không tốt lắm, rất gầy, hơn nữa dinh dưỡng lại không
đầy đủ, nên cái đó đều hai tháng mới tới một lần. Có lẽ do những ngày
qua ở chỗ Kiều Âu được bồi bổ tốt nên vừa đến là sóng lớn mãnh liệt, hơn nữa ngay cả thắt lưng cũng không đứng thẳng được, bụng đau dữ dội!
Trong túi xách vẫn có một túi bang vệ sinh, vừa rồi ở trong phòng vệ
sinh của Kiều Âu đã lấy ra dùng, nhưng mà với tốc độc như vậy thì nhất
định tối nay không đủ dùng!
Cô đay đến nỗi này nếu đi siêu thị thì thật sự rất khốn khổ, nhưng nếu
để cho Tư Đằng đi mua, cô là con gái vẫn có chút ngượng ngùng.
Kiều Âu chạy tới bên người cô, kéo bả vai cô thì phát hiện cô có chỗ nào đó không đúng, trên người trên tay lạnh như băng không nói, cái trán
còn đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa bụng cô có vẻ rất đau.
Một dự cảm xấu quanh quẩn trong tim Kiều Âu.
“Tình Tình, em không thoải mái chỗ nào?”
Anh mở miệng hỏi, giọng nói như ôn nhu nhưng có vẻ bị không khí yên lặng chôn mất.
Cô ngẩng đầu, trong mắt lóe một giọt lệ trong suốt, suy nghĩ một chút, giọng nói nghẹn ngào:
“Anh, em muốn, muốn mua băng vệ sinh.”
Đau đến nỗi ruột như quặn lại, cuối cùng Lam Thiên Tình khẽ run thở hổn hển, hai mắt vừa nhắm, hôn mê.
“Tình Tình.”
Kiều Âu bị dọa trong lòng loạn cả lên, vội vàng đỡ lấy cô, một tay ôm
ngang người, ân cần nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh
đang nghĩ có nên đưa cô đi bệnh viện không.
Người trong ngực khẽ nhíu mày, thống khổ mở to mắt ra, khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng bệch nhìn thấy Kiều Âu lo lắng, khóe miệng nở một nụ cười
đẹp.
Cô nói:
“Anh, em không sao, chỉ là tới cái đó, đau quá, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Kiều Âu không nói được cảm giác trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, anh ôm chặt cô, chợt ngẩng đầu nhìn Tư Đằng.
Đã nhiều năm ăn ý, giữa ánh mắt hai người cũng đã hiểu được ý của đối
phương. Chỉ cái nhìn này, hai người bọn họ đều hiểu, que thử thai không
cần mua, còn đối với lý do tại sao ngày hôm nay cô bé về nhà muộn, cũng
càng tin vào sự giải thích: hôm nay sau khi tan học, cô nhất định đã đi
giải phẫu nạo thai rồi!
Nhưng mà vết thương trên người cô, cùng với kẹp tóc bị người khác lấy mất thì giải thích thế nào?
“Khụ, Kiều thiếu, tôi đi mua đồ, cậu chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Tư Đằng nói xong, nhanh chóng thay giầy chạy ra ngoài cửa.
Kiểu Âu ôm Lam Thiên Tình trở về phòng ngủ của cô, đắp chăn lên cho cô,
sắc mặt vô cùng ôn nhu lại phức tạp nhìn cô, trong mắt anh lóe lên những tia sáng khác lạ, những tia sáng đó đủ để làm thế giới của cô mềm mại
trong nháy mắt.