Kiều Âu giơ tay lên nhẹ nhàng vén lọn tóc trên trán cô, sau đó cúi
người, hôn nhẹ lên làn da mềm mại của cô, thời gian hôn dài, hơi thở
phun lên trán cô, trong lòng cô cảm thấy an lòng, giống như có tinh linh đi qua thi triển ma pháp khiến cảm giác đau đớn của cô giảm phân nửa
trong nháy mắt.
Đã biết tâm ý của mình, cô thích anh.
Đã biết được tâm ý của cô, cô thích anh.
Hai người không nói gì, duy trì tư thế như vậy, vầng sáng đèn ấm áp, mập mờ vẩy lên người cả hai, bao quanh tạo hình ảnh hạnh phúc, ấm áp mà say mê.
Cô muốn nói, anh, anh đã cho em quá nhiều, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, anh
cho em còn nhiều hơn so với những gì cả đời em nhận được, còn nhiều hơn
rất nhiều.
Cô muốn nói, anh, em thích anh, nhưng e không xác định được em thật sự
có thể ở bên anh sao? Hơn nữa thạt sự là em, chỉ một mình em.
Vì vậy, cô liền không dám nói nữa, cô nghĩ, tâm ý của cô anh nhất định
sẽ rõ, anh thông minh như vậy, tất cả về cô anh đều để ý và nhạy cảm như vậy, nhất định sẽ nhận ra được cô đối với anh, đã không giống trước.
Cho nên, cô vẫn trầm mặc, cho dù thời gian cứ như vậy lẳng lẳng chảy,
mặc cho nụ hôn thuần khiết nhẹ nhàng rơi trên trán, chỉ cần anh muốn, cô cũng có thể cho anh, chẳng sợ có một ngày người cuối cùng đừng bên cạnh anh, không phải là cô.
Cô sẽ vĩnh viễn nhớ, hiện tại Kiều Âu yêu cô cỡ nào!
Khóe miệng thỏa mãn nâng lên, cô vươn hai cánh tay của mình từ trong
chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Kiều Âu, chợt nhìn, có chút mập mờ, nhưng một
giây sau, cô lại hô hấp đều đều, mặc cho tình yêu này lượn lờ như mây
khói, giống như ảo mộng quấn quanh mộng đẹp của mình.
Kiều Âu cảm thấy cô đã ngủ say, dè dặt cẩn thận kéo cánh tay của cô xuống, lại nhét vào trong chăn.
Anh nghĩ, trạng thái của cô bây giờ cũng do sinh non? Vì vậy nâng nhiệt
độ máy điều hòa lên hai độ. Anh lưu luyến nhìn cô một cái rồi rời khỏi,
thì thấy Tư Đằng vừa mua xong một đống đồ gì đó đứng ngoài cửa chờ anh.
“Đây là băng vệ sinh, nhập khẩu từ Pháp, vô khuẩn, nguyên liệu mềm mại
như nước. Đây là thuốc tiêu viêm, là thuốc chuyên tiêu viêm dành cho phụ khoa, tôi đã nghe tư vấn, sau khi giải phẫu đều phải uống thuốc tiêu
viêm, cho dù không truyền dịch cũng phải uống thuốc tiêu viêm. Đây là
loại thuốc hoạt huyết tiêu ứ, giúp những thứ không tốt có thể thoát ra,
những thứ không tốt chính là máu bầm. Đây là…”
Chợt, Tư Đằng không nói được nữa, bàn tay cũng dừng lại, không cầm đồ ra bên ngoài nữa. Bởi vì trong lúc lơ đãng anh liếc nhìn qua thì thấy một
Kiều Âu anh chưa từng thấy.
Kiều Âu cứ ngồi ngốc ở đó, không nói một lời nhìn chằm chằm những thứ
bày trên bàn trà, vẻ mặt tuấn tú không cách nào hình dung đc, giống như
bị ưu thương dìm xuống, mơ hồ hiện ra. Mà mắt của anh, dưới ánh sáng
sáng ngời, có một chút hơi nước không thể che giấu, tỏa ánh sáng xinh
đẹp.
Yên lặng một lúc lâu, anh nói:
“Căn nhà này, còn có cả biệt thự trên núi Thúy Bình, và Thính Vũ hiên
trên núi Tương Quân cũng sang tên cho Lam Thiên Tình, chuyển hộ khẩu Lam Thiên Tình tới biệt thự trên núi Thúy Bình”.
Tư Đằng trừng lớn mắt, nhìn người đàn ông tâm tình nhất thời xúc động trước mặt, cau mày nói:
“Cậu? Cậu cho cô ấy đất thì không thành vấn đề, nhưng Thính Vũ hiên trên núi Tương Quân, đó là một cuộc làm ăn, tiền thuê mỗi năm đã quá tiền
tỷ, cậu cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không quản lý!”
Kiều Âu chớp mắt mấy cái, khóe miệng nâng lên một đường cong đẹp mắt:
“Không quan hệ, sau này, cô ấy là bà chủ, nếu cô ấy không quản lý thì
tôi sẽ quản lý giúp cô ấy, tôi sẽ làm công cả đời cho cô ấy!”