Trong số những người được giới thiệu, anh ấy là người có chức vị cao nhất.
Điều duy nhất phiền phức là anh ấy nhận nuôi một đứa con trai.
Vì tương lai tốt đẹp hơn cho con mình, tôi quyết định thử xem sao.
Nhưng tôi không bao giờ để con trai mình phải chịu đựng những điều tôi từng trải qua.
*
Sau mấy ngày gặp gỡ, người đàn ông này chẳng đưa ra câu trả lời nào. Tôi đến nhà anh ấy cũng không thấy ai, nên đành đứng chờ ở cổng doanh trại.
"Doanh trưởng Vương, dạo này sao anh cứ tránh tôi mãi vậy?"
Thực ra, Vương Thắng Lợi cũng cảm thấy phiền lòng. Lần trước bị lãnh đạo kéo đi xem mắt, không ngờ lại là Hồ Lệ Tinh.
Anh ấy còn chưa đồng ý qua lại, vậy mà cô ta đã đưa ra yêu cầu phải gửi con trai nuôi của mình đi nơi khác.
Vốn dĩ đã không ưa, nên anh ấy cũng chẳng muốn gặp lại cô ta.
Hôm nay bị chặn đường, anh quyết định nói rõ mọi chuyện.
"Tôi không tránh, chỉ là gần đây công việc bận rộn. Đúng lúc gặp cô, tôi cũng nhận được lời nhắn từ bà mai."
"Thực ra, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi vốn không ưng cô, yêu cầu đó của cô cũng chẳng cần thiết."
*
Tôi không ngờ, tôi không chê anh ta, mà anh ta lại nói không ưng tôi.
Nếu không vì con trai tôi, nếu không phải vì anh ta là doanh trưởng, tôi làm sao lại đồng ý qua lại với anh ta.
Đúng là *heo không biết ăn cám ngon*!
*
Hôm đó, tôi đang xách nước về thì gặp Lương Khoan.
Thấy tôi chật vật với nửa xô nước, anh ta không nói lời nào, liền bước tới giúp.
Tôi từ chối, nhưng chẳng ích gì.
Lương Khoan từng là cấp dưới của chồng tôi. Sau khi chồng tôi hy sinh, anh ta thay thế vị trí đó, trở thành doanh trưởng.
Anh ta có hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu, vai rộng eo thon, trông còn đẹp trai hơn chồng tôi nhiều.
Nghe nói gần đây vợ anh ta sắp đến sống cùng, nên anh ta đã xin được căn hộ ở khu gia đình.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hôm nay là ngày anh ta mới chuyển đến.
*
Nhìn cảnh Hồ Lệ Tinh vất vả xách nửa xô nước, lòng Lương Khoan không thoải mái chút nào.
Anh ta tự trách mình sao không để ý nhiều hơn đến vợ góa của lão Trịnh.
Trước đây, anh ta cũng từng giúp Hồ Lệ Tinh, nhưng đó là do lão Trịnh nhờ cậy.
Khi lão Trịnh còn sống, anh ấy rất yêu chiều vợ, không để cô ấy phải làm bất cứ việc gì.
Đồng đội thường chọc lão Trịnh sợ vợ.
Anh ấy cười nói: "Sợ vợ gì chứ? Vợ tôi là người thành phố, có học thức, chịu lấy một gã quê mùa như tôi, chẳng phải tôi lời to rồi sao. Không đối tốt với người ta thì còn gì là người nữa."
*
Giờ đây, lão Trịnh không còn, Lương Khoan cảm thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm với người vợ góa mà lão Trịnh từng cưng chiều.
"Đồng chí Hồ, để tôi giúp. Cô vất vả như vậy, sao không đến đội tìm tôi? Tôi với lão Trịnh là anh em sống c.h.ế.t có nhau mà."
"Lỗi tại tôi quan tâm không đủ. Một mình cô nuôi con không dễ dàng gì. Giờ tôi sống ở khu gia đình rồi, từ nay mấy việc này để tôi lo."
Lương Khoan tự nhủ, dù lão Trịnh đã hy sinh, nhưng anh ta sẽ chăm sóc tốt cho vợ của đồng đội mình, cho đến khi cô tái hôn, như vậy mới không phụ tình anh em và tình đồng đội.
Gần đây phải chịu nhiều ánh mắt lạnh lùng, nay đột nhiên có người đối xử nhiệt tình với mình, tôi cảm thấy hơi lạ lẫm.
“Vợ anh sắp đến đây rồi. Nếu cô ấy thấy anh giúp tôi thế này, liệu có không vui không?”
“Không đâu. Nếu cô ấy không vui, tôi sẽ thuyết phục cô ấy. Giúp đỡ góa phụ của đồng đội là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Hơn nữa, giúp người là một việc cao cả.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có người sẵn lòng giúp tôi những việc nặng nhọc, tôi thực sự rất mừng.
“Vậy cảm ơn anh nhé.”
*
Hôm sau, vào ngày nghỉ của đơn vị, Lương Khoan đến nhà tôi từ sáng sớm, giúp tôi chẻ rất nhiều củi và đổ đầy bể nước.
“Tôi sẽ đến thị trấn mua đồ ở hợp tác xã. Cô có cần mua gì không, tôi tiện thể mang về cho.”
Tôi nghĩ một lát, nhận ra quần áo của con đã chật, cần mua thêm vải để may đồ cho con.
“Để tôi đi cùng, tiện tôi cũng mua vài thứ.”
“Được thôi, nhớ mang theo sổ lương thực, vé lương thực và thịt. Tiện thể mua luôn lương thực, đỡ sau này phải đi nữa.”
*
Tôi vào nhà lấy sổ lương thực, vé lương thực và thịt.
Lương Khoan giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi cũng muốn cảm ơn, nên dự định mua ít thịt về làm món ngon mời anh ấy ăn trưa.
Chúng tôi cùng đến hợp tác xã. Tôi nhìn trúng một tấm vải màu hồng mận, nghĩ bụng màu này rất hợp với tôi.
Nhưng vé vải trong tay tôi không đủ, đành phải mua vải cho con trước.
Nhìn thấy tôi lưu luyến tấm vải màu hồng mận, Lương Khoan móc mấy tấm vé vải trong túi ra:
“Nếu thích thì cứ mua đi. Cô cầm vé này mà dùng.”