Tôi mừng rỡ: “Cảm ơn anh. Đợi tôi tích đủ vé sẽ trả lại anh.”
“Không cần. Tôi cũng không dùng đến.”
“Không được. Đợi vợ anh đến, anh có thể mua vải cho cô ấy.”
“Tôi đã gửi về quê trước đó, cô ấy không cần. Cô cứ cầm dùng, không cần trả lại.”
Cuối cùng, tôi không cưỡng lại được sự nhiệt tình của anh ấy, nhận lấy vé và mua được tấm vải yêu thích.
*
Tôi vốn thích làm đẹp, tấm vải này may váy chắc chắn sẽ rất đẹp.
Khi đi mua thịt, tôi lấy vé thịt ra, nhưng lại bị anh ấy ngăn lại.
Nhìn tấm vé thịt 2 lạng trong tay tôi, Lương Khoan lại cảm thấy áy náy.
Anh lấy vé thịt tích góp hai tháng qua, mua liền 2 cân thịt rồi đưa cho tôi:
“Cầm lấy về bồi bổ cho con.”
Thịt đã mua rồi, trả lại cũng không tiện.
Tôi nhận lấy: “Vậy về nhà tôi sẽ làm món thịt kho.”
“Anh Lương, hôm nay anh nhất định phải ở lại ăn cơm. Nếu anh không ở lại, mẹ con tôi thật sự ngại nhận chỗ thịt này.”
Ban đầu Lương Khoan không định ở lại, nhưng nghe tôi nói vậy, anh đành đồng ý.
*
Về đến nhà, tôi nấu hết chỗ thịt.
Trong lúc nấu ăn, tôi vừa trò chuyện với anh ấy, người đang chơi với con tôi.
“Nhờ phúc của anh, hôm nay mẹ con tôi được ăn thỏa thích một bữa thịt. Nhà còn một chai rượu trắng, lát nữa tôi mời anh uống vài ly.”
“Thôi đi, lỡ đơn vị có việc gấp thì phiền lắm.”
Nghĩ lại cũng đúng. Lão Trịnh trước đây cũng ít khi uống rượu.
“Được rồi, vậy anh ăn thêm thịt nhé.”
*
Nhìn anh ấy chơi vui vẻ với con tôi, bất giác tôi nghĩ: *Nếu người đàn ông này là của mình thì tốt biết bao.*
Nhận ra mình nghĩ gì, tôi giật mình hoảng hốt.
Tôi cảm thấy mình điên rồi. Phá hoại hôn nhân của quân nhân là phạm pháp.
Tôi cố gắng dập tắt suy nghĩ ấy.
*
Công việc hiện tại của tôi nhẹ nhàng, lương không cao nhưng đủ cho mẹ con tôi sống qua ngày.
Chỉ là vé thịt và vé vải mỗi tháng quá ít, chẳng thể so với người trong quân đội.
Từ khi chồng tôi mất, tôi chưa từng được ăn một bữa thịt ngon lành như vậy.
Lương Khoan cũng ăn rất vui vẻ.
*
Không lâu sau, vợ của Lương Khoan – Lý Nguyệt Nga – chuyển đến khu gia đình.
Tôi lén nhìn trộm, thấy cô ta trông cũng tạm, nhưng ăn mặc rất quê mùa.
So với tôi, trong chiếc váy màu hồng mận, cô ta còn kém xa!
Tôi nghĩ Lương Khoan sẽ giống như những người đàn ông khác, có vợ rồi sẽ không đến giúp tôi nữa.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng tôi đã sai.
Anh ấy vẫn chăm sóc tôi như trước.
*
Các chị em trong khu gia đình đều truyền tai nhau rằng Lý Nguyệt Nga là người vợ giỏi giang nhất trong khu.
Không chỉ giữ nhà cửa gọn gàng, mà chuyện gánh nước chẻ củi cũng không kém cạnh bất kỳ người đàn ông nào.
Nghe những lời đó, tôi không tin.
Lương Khoan còn giúp tôi gánh nước, chẻ củi, sao lại không giúp vợ mình?
Không tin, tôi quyết định nhiều lần "vô tình" đi ngang qua nhà Lương Khoan để kiểm chứng.
*
Kết quả, tôi thấy đúng là Lý Nguyệt Nga tự mình gánh nước, chẻ củi.
Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy rất hả hê.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu:
*Một người đàn ông không chăm sóc vợ mình mà đi chăm sóc người phụ nữ khác, thì chỉ có một lý do: anh ta không thích vợ mình, mà thích người phụ nữ anh ta đang chăm sóc.*
*
Để chứng minh suy đoán này, tôi bắt đầu thử từng bước.
Một lần, tôi nói thẳng trước mặt Lý Nguyệt Nga, khi cô ấy đang chẻ củi:
"Anh Lương, nhà tôi hết củi rồi, bể nước cũng cạn. Anh có thể giúp tôi được không?"
Lương Khoan không suy nghĩ nhiều, liền đáp: "Được, cô đợi chút, tôi sẽ qua ngay."
Lý Nguyệt Nga lập tức trừng mắt nhìn tôi đầy khó chịu, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta:
"Không được đi!"
Tôi ra vẻ đáng thương nhìn Lương Khoan.
Lương Khoan không ngờ vợ mình lại ngăn cản. Anh đã nói rõ với cô rằng anh chỉ giúp đỡ góa phụ của đồng đội.
"Cô về trước đi, lát tôi sẽ qua."
*
Về nhà, tôi cảm thấy hơi bất an, không biết Lương Khoan có đến hay không.
Nhưng anh ấy không làm tôi thất vọng, chưa đầy 10 phút sau đã có mặt.
*
Lần thứ hai, khi biết đơn vị phát phiếu lương thực và vải, tôi chủ động tìm anh.
"Anh Lương, con trai tôi lớn nhanh quá, quần áo lại chật. Anh có thể cho tôi mượn chút phiếu vải được không?"
Nghe tôi nói, Lương Khoan lại cảm thấy áy náy. Anh trách bản thân sao lại sơ sót như vậy.
"Đúng lúc tôi vừa nhận được phiếu. Đây, cô cầm hết đi!"
Anh đưa toàn bộ phiếu vải cho tôi, rồi nhìn tấm phiếu thịt trong tay mình, hỏi:
"Cô cần phiếu thịt không?"
*
Tôi không ngờ, chỉ xin phiếu vải mà còn được thêm bất ngờ.
Ai mà không thích thịt, nhưng tôi vẫn nói: "Anh cho tôi, vợ anh biết sẽ không vui đâu."
Nhớ lại lần cãi nhau với vợ, anh ngập ngừng một lúc. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của tôi, cuối cùng vẫn đưa cả phiếu thịt cho tôi.
"Không sao, chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi."