PHẦN 3
Khi phát hiện chồng dành phần lớn thời gian chăm sóc cho hai mẹ con nhà đó, tôi bắt đầu cố ý quyến rũ lão Vương ở nhà bên.
Chồng đi chẻ củi gánh nước cho người đàn bà kia, tôi lập tức nhờ lão Vương chẻ củi gánh nước giúp mình.
Chồng mua thịt cho mẹ con nhà kia, tôi chủ động đến nhà lão Vương nấu ăn, cùng hai cha con anh ấy thưởng thức món thịt kho tàu.
Chồng vội vàng đưa hai mẹ con kia đến bệnh viện, tôi lại yếu đuối gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…
*
Năm 1974, chồng tôi, Lương Khoan, cuối cùng cũng được thăng chức doanh trưởng. Tôi cũng nhờ vậy mà đạt được ước nguyện theo quân.
Nhưng sau khi theo quân, tôi phát hiện có một người phụ nữ tên Hồ Lệ Tinh luôn tìm đến chồng tôi, nhờ anh ta giúp hết chuyện này đến chuyện khác.
Chồng tôi là người cầu gì được nấy, chưa từng từ chối.
Nhìn anh mỗi ngày giúp người phụ nữ kia gánh nước, chẻ củi, nửa đêm đưa cô ta đến bệnh viện, chạy tới chạy lui, bận rộn đến mức không thở nổi, trong lòng tôi rất khó chịu.
Nhưng anh là quân nhân, việc chăm sóc vợ góa của liệt sĩ dường như cũng không có gì để trách.
Thế nhưng, Hồ Lệ Tinh đúng là có vấn đề! Sao cô ta cứ chăm chăm vào chồng tôi để “hái lông cừu” mãi?
Trong cả khu đại viện, bao nhiêu đàn ông khác, sao mỗi lần có việc, cô ta chỉ tìm mỗi chồng tôi?
Tôi cảnh cáo Lương Khoan rằng sau này đừng giúp người phụ nữ đó nữa.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Không có anh giúp, còn có những người đàn ông khác mà!”
Kết quả, anh ta còn nổi nóng với tôi.
“Cô ích kỷ quá, chẳng có chút đồng cảm nào cả! Anh ấy là chiến hữu của tôi, đã hy sinh rồi, tôi phải giúp chăm sóc cho vợ con của anh ấy. Trong khu đại viện này, cô ấy là phụ nữ yếu đuối, một mình nuôi con nhỏ, thật sự rất đáng thương. Là vợ lính, cô cũng nên cùng tôi quan tâm và chăm sóc cô ấy chứ!”
Tôi giận dữ hỏi:
“Cả khu đại viện chỉ có mình anh là chiến hữu của chồng cô ấy sao? Nếu cần giúp đỡ, thì cũng không thể chỉ chăm chăm làm phiền mỗi mình anh như thế chứ?”
Anh ta đáp lại ngay:
“Lý Nguyệt Nga, cô nói kiểu gì vậy? Làm gì có chuyện ‘làm phiền’! Nếu người khác chịu giúp cô ấy, cô ấy đã chẳng phải nhờ đến tôi rồi.”
Tôi tiếp tục hỏi:
“Lương Khoan, tại sao người khác không chịu giúp? Chẳng lẽ giác ngộ của họ thấp, chỉ có anh là người giác ngộ cao?”
Anh ấy phản bác:
“Cô nói năng vớ vẩn gì vậy? Đừng bôi nhọ các chiến hữu của tôi! Chẳng qua họ bận bịu việc nhà, không có thời gian giúp thôi.”
Tôi tức đến nghẹn lời:
“Cả khu đại viện chỉ có nhà mình là không bận đúng không? Vậy thì mau chẻ củi, gánh nước đi!”
Anh ấy định lên tiếng thì ngay lúc đó, giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vọng vào:
“Anh Lương, nhà tôi hết củi, bể nước cũng cạn rồi...”
Tôi giận điên người, đúng là “hồn ma vất vưởng”!
Tôi kéo chặt lấy anh, không để anh rời đi:
“Không được đi!”
Anh ấy sốt ruột đáp:
“Nguyệt Nga, cô ấy không giống chúng ta. Cô ấy là người thành phố, chưa từng làm những việc nặng nhọc này.”
Tôi nghẹn lời, chỉ vì cô ta chưa từng làm những việc này thì cô ta đúng à? Cô ta có thể tùy tiện sai bảo chồng người khác làm giúp cô ta sao?
Tôi tức tối nói:
“Nhà mình vẫn còn chưa chẻ xong củi đây này!”
Anh ấy thản nhiên đáp:
“Cô cũng chẻ được mà.”
“Bể nước nhà mình cũng cạn rồi!”
“Mấy việc này cô vẫn thường làm đấy thôi.”
Tôi tức muốn chết.
Tôi và Lương Khoan là thanh mai trúc mã, cả hai đều xuất thân nghèo khó.
Trước khi làm doanh trưởng, chồng tôi, Lương Khoan, đã để tôi ở quê chăm sóc cha mẹ và em trai, em gái của anh ta.
Vì cha mẹ anh ta sức khỏe yếu, em trai em gái còn nhỏ, nên tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi gánh vác.
Nhà đông người mà lao động lại ít, tiền lương của anh ta không cao, nên tôi phải làm lụng như đàn ông, mỗi ngày kiếm được mười công điểm.
Nhờ có sự giúp đỡ thỉnh thoảng từ nhà mẹ đẻ, cuộc sống tạm coi là qua được.
Khi em trai em gái anh ta lớn lên, tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Khi biết tin anh ta được thăng chức doanh trưởng, cha mẹ anh ta cảm thấy áy náy với tôi, em trai em gái anh ta vì cảm kích tôi, đều thúc giục tôi theo quân.
Tôi cũng rất mong muốn điều đó.
Nhưng khi đến đây, tôi phát hiện ra rằng có một người phụ nữ xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi và chồng.
Nhìn bóng lưng chồng rời đi, tôi tức đến phát điên.
Chỉ vì tôi biết làm việc mà anh ta có thể ngang nhiên đi giúp đỡ người phụ nữ khác, để lại tất cả việc nhà cho tôi?
Lẽ nào việc tôi biết làm lại là lỗi của tôi?
Tôi thực sự muốn chửi thề, “Khốn kiếp, đây là chồng tôi sao?”
Không đau lòng cho vợ mình, lại đi quan tâm người phụ nữ khác.
Đầu óc anh ta chắc chắn bị lừa đá rồi!
Tôi ném khăn lau tay xuống, quay người gõ cửa nhà lão Vương hàng xóm.