Cố Tình Dụ Dỗ

Chương 19

Lão Vương, tên thật là Vương Thắng Lợi, là doanh trưởng doanh trại số 1, còn Lương Khoan là doanh trưởng doanh trại số 2.  

 

Nhà lão Vương có một cậu con trai nuôi, 7 tuổi, tên là Thạch Đầu. Nghe mấy chị em trong đại viện kể, cậu bé là con của chiến hữu đã hy sinh mà anh ấy nhận nuôi.  

 

Lão Vương chưa kết hôn, lại có một đứa con nuôi, xuất thân từ nông thôn, ngoại hình không nổi bật, nên chuyện cưới xin bị lỡ làng.  

 

*

 

“Doanh trưởng Vương, xin lỗi vì làm phiền anh.”  

 

“Anh có thể giúp tôi chẻ ít củi, gánh ít nước đủ để nấu cơm trưa không? Tôi có thể trả tiền.”  

 

Lão Vương nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.  

 

Người phụ nữ này được cả đại viện khen ngợi là giỏi giang nhất, từ chẻ củi, gánh nước, giặt giũ, nấu nướng, mọi việc trong nhà đều đâu vào đấy.  

 

Dù chỉ mới đến đây hai tháng, tiếng tăm về sự tháo vát của cô ấy đã lan khắp đại viện.  

 

Anh ấy thậm chí còn nghe mấy người anh em trong đại viện ca thán, “Sao vợ mình không phải là Lý Nguyệt Nga nhỉ?”  

 

*

 

“Lão Lương đâu?”  

 

“Đi chẻ củi, gánh nước giúp Hồ Lệ Tinh rồi.”  

 

Thấy ánh mắt nghi ngờ của anh ấy, tôi vội xoa xoa lưng mình.  

 

“Thật ra tôi có thể làm những việc này, nhưng hôm qua bị trẹo lưng, không dám dùng sức. Mỗi lần dùng sức là đau.”  

 

“Lương Khoan đi rồi, chắc chắn phải đến chiều mới về. Tôi còn phải nấu cơm trưa mà không có củi, không có nước thì làm sao nấu được.”  

 

“Tôi thay đồ rồi qua ngay.”  

 

*

 

Nhìn người đàn ông đang đổ mồ hôi chẻ củi trong sân nhà tôi, tôi cười rồi bước vào bếp. Lưng tôi khỏe mạnh lắm!  

 

Tôi lấy bột mì trắng mà bình thường chẳng nỡ dùng, làm một nồi mì dẹt.  

 

Nước đầy bể, củi cũng đã được chẻ xong.  

 

Tôi bưng ra một thố mì lớn:  

 

“Doanh trưởng Vương, tôi nấu mì dẹt đây, anh mang về ăn với Thạch Đầu nhé. Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”  

 

Lão Vương nhìn thố mì làm từ bột trắng quý giá, kiên quyết từ chối:  

 

“Chỉ giúp chút việc nhỏ thôi, không đáng phải nhận đồ ăn thế này.”  

 

“Với anh là việc nhỏ, nhưng với tôi là chuyện lớn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đại viện, có người giúp tôi chẻ củi, gánh nước. Anh không biết tôi thấy việc đó vất vả thế nào đâu!”  

 

Tôi thấy ánh mắt anh ấy lóe lên chút thương cảm.  

 

“Vậy tôi không khách sáo nữa. Lần sau nếu lão Lương bận, cô cứ gọi tôi.”  

 

“Sao có thể làm phiền anh mãi được. Dù mệt nhưng tôi vẫn làm được. Thôi anh mang mì về đi, kẻo để nguội mất ngon, chắc Thạch Đầu cũng đói rồi.”  

 

*

 

Lương Khoan quả nhiên đến chiều mới về.  

 

“Tiểu Hồ cảm ơn tôi nên giữ tôi lại ăn trưa.”  

 

“Tiểu Hồ cũng biết điều đấy nhỉ.”  

 

“Cô ấy có học, có văn hóa, tất nhiên biết cách cảm ơn rồi.”  

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Tôi tức giận, chẳng lẽ vì tôi không học cao, không có văn hóa, nên không biết cách cảm ơn sao?

 

Anh lấy tư cách gì mà nói vậy?

 

*

 

Đến ngày nghỉ, chồng tôi lại như thường lệ đi giúp Hồ Lệ Tinh. 

 

Tôi lại gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh. 

 

Tôi hơi ngại ngùng nói: 

 

"Anh Vương, dạo này tôi không được khỏe, phụ nữ ai chẳng có mấy ngày không làm nổi việc nặng, mà nhà tôi hết nước, hết củi rồi."

 

Anh ấy hơi lúng túng: 

 

"Lão Lương lại đi giúp người à?"

 

Tôi gật đầu. 

 

"Đi thôi!"

 

*

 

Lần này anh ấy làm rất nhanh, kịp xong trước giờ cơm trưa. 

 

Tôi lại làm một nồi mì dẹt lớn, mang thẳng sang nhà anh ấy. 

 

"Cô làm gì đây?"

 

"Lại cảm ơn anh đã giúp đỡ. Thạch Đầu, mau lấy bát ra, hôm nay là mì dẹt, dì giỏi nhất món này đấy!"

 

Cậu bé 7 tuổi nước miếng ròng ròng, hớn hở chạy đi lấy bát. 

 

Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc, lão Vương không nỡ từ chối. 

 

Lần đầu tiên vào nhà lão Vương, tôi nhận ra căn phòng của hai cha con rất trống trải. 

 

Ăn xong, tôi tiện tay nhặt chiếc áo cũ của Thạch Đầu trong phòng khách, nhìn chỗ vá to thô trên áo, tháo ra rồi khéo léo thêu lên đó một chiếc lá. 

 

"Dì giỏi quá!" Thạch Đầu tròn mắt nhìn tôi đầy thán phục. 

 

"Dì không biết đâu, bạn bè trong đại viện cứ chê chỗ vá áo của cháu xấu quá. Cháu sẽ mặc ra ngoài để xem ai vá đẹp hơn ai!"

 

Tôi cười: 

 

"Lần sau quần áo rách, cứ mang đến đây, dì vá cho."

 

"Cảm ơn dì! Dì tốt thật đấy! Cháu đi khoe với bọn bạn ngay đây!"

 

Nhìn Thạch Đầu mặc áo mới chạy ra ngoài, ánh mắt lão Vương bỗng dán chặt vào tôi: 

 

"Cô rốt cuộc có mục đích gì?"

 

Tôi ngẩn người: 

 

"Anh nói vậy là sao?"

 

"Củi không chẻ vẫn đốt được, nước dù ít vẫn đủ dùng. Dù cô không khỏe, chẳng lẽ không đợi được lão Lương về rồi làm?"

 

*

 

Bị anh ấy nói thẳng, tôi hơi luống cuống. Chẳng lẽ vì tôi tốt với Thạch Đầu mà anh ấy nhận ra ý đồ của tôi?

 

Tôi hỏi lại: 

 

"Nếu anh biết, sao còn giúp tôi?"

 

Anh đáp: 

 

"Chỉ vì tôi thấy cô đáng thương."

 

Tôi cười chua chát: 

 

"Hóa ra không chỉ tôi thấy mình đáng thương, mà cả anh cũng thấy thế."

 

"Anh yên tâm, tôi chẳng có mục đích gì, chỉ muốn thử cảm giác được đàn ông giúp mình làm việc thôi."

 

"Thử rồi tôi mới thấy, có người giúp mình làm việc thật là tốt."

 

"Nói rõ rồi, sau này tôi không làm phiền anh nữa."

Bình Luận (0)
Comment