Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 43

Sau khi xe chạy vào Lâm Châu, Giang Hoài Khê đột nhiên lên tiếng nói với Giang Vong: “Giang Vong, chờ về đến nhà rồi, phiền cô đi theo Tử Tranh về nhà một chuyến để thu dọn một ít đồ đạc mang đến Cát An được không?”

Giang Vong vẫn chưa trả lời, Giang mẹ đã trước kinh nghi lên tiếng: “Hoài Khê, gấp gáp thế này làm gì?”

Lục Tử Tranh cũng không nhịn được có phần lo âu bảo: “Hoài Khê, chừng lát nữa phải đi sao? Không ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi à?” Cô lo lắng đi đường mệt nhọc như vậy, thân thể còn chưa tu dưỡng khỏi của Giang Hoài Khê sẽ không chịu nổi.

Giang Hoài Khê lại nhướn mày, thong thả trêu đùa bảo: “Cậu là định lười biếng bớt mấy ngày chăm sóc tôi sao? Tử Tranh, vậy thì không tốt lắm đâu nhé.”

Lục Tử Tranh không có tâm tình đùa giỡn với nàng, nhìn Giang Hoài Khê, buồn bã mà hồi đáp: “Cô vốn biết không phải như vậy. Thế này, bộ không thấy vất vả lắm sao?”

Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ lo âu tiều tụy của Lục Tử Tranh, nhẹ giọng cười cười, mặt mày dịu dàng hỏi ngược lại: “Không phải cậu nói sẽ cố gắng chăm sóc tôi sao? Cậu sẽ để tôi mệt mỏi ư?”

Lục Tử Tranh hơi run run, kiên định bảo: “Tôi nhất định sẽ không...”

Giang Hoài Khê nhíu mày, khí định thần nhàn nói: “Thế thì không phải được rồi sao.”

Từ trong kính xe, Giang mẹ nhìn thấy Giang Hoài Khê lòng dạt dào hài lòng chỉ biết đoái hoài đến Lục Tử Tranh, tức giận đến nghiến răng, thật là hoàn toàn không để ý mình sao! Bà chìm trầm giọng, quyết định phải cùng Giang Hoài Khê nói chuyện mới được: “Hoài Khê à...”

Nhưng bà vừa mới nói ba chữ, Giang Hoài Khê đã ngắt lời bà, bình tĩnh bảo: “Mẹ, con đã quyết định tốt rồi, mẹ yên tâm, con không sao...”

Giang mẹ nghẹn lại, một luồng khí từ cổ họng chắn đến trong lòng, khiến lòng bà chứa không nổi bất kỳ thứ gì được nữa.
Đối với Lục Tử Tranh thì là kiên trì dẫn dắt từng bước như thế, đối với mình thì là qua loa gắt gỏng như thế sao?!


Bà cũng biết phát cáu đấy! Thế là dọc đường tiếp theo, Giang mẹ quyết định trầm mặc, nhưng hiển nhiên, bà cảm thấy Giang Hoài Khê cũng không hề để ý đến. Bà tự thân tự mình tức giận với Giang Hoài Khê hồi lâu, lúc sắp tới nhà họ Giang, bà vẫn không nhịn được lo nghĩ lên, cần mang gì cho Hoài Khê, người bên Cát An kia không biết thu dọn nhà thế nào rồi, không biết đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa nữa, haiz...

Đến nhà họ Giang, Giang bà nội đã sớm nhận được tin tức đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy xe liền chiêu hô nhân mã ra tiếp đón giúp đỡ lấy hành lý từ trong cốp xe. Chỉ có Giang Hoài Khê cùng Giang mẹ xuống xe, Giang Hoài Khê đóng cửa xe trước, hơi khom lưng, tóc mái vụn vặt hơi chặn lại đôi mắt đen nhánh mỹ lệ của nàng, nhưng không ngăn được vẻ dịu dàng đầy mặt đầy mắt nàng, nàng nói: “Tử Tranh, tôi ở đây chờ cậu...”

Đáy lòng Lục Tử Tranh nghe vậy khẽ run lên, nhìn Giang Hoài Khê, từ sau khi Lục mẹ xảy ra chuyện, đây là lần đầu cô để lộ ý cười nhẹ chợt lóe. Thanh âm cô đáp lại nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Được.”

Lúc này Giang Hoài Khê mới cong mắt lại, mặt mày giãn ra, hài lòng đóng cửa xe lại.

Khóe môi đang che giấu dưới khẩu trang của Giang Vong cũng lộ ra độ cung nhè nhẹ, vẻ mặt có phần hâm mộ, lại có phần vui mừng, khởi động xe, chậm rãi chạy tới nhà Lục Tử Tranh.

Đến nhà Lục Tử Tranh, từ trong thang máy đi ra ngoài, Lục Tử Tranh cùng Giang Vong một trước một sau mà đi tới trong hành lang.

Khi đi ngang qua chỗ rẽ, cuối cùng Giang Vong cũng tháo khẩu trang luôn đeo trên mặt ném vào thùng rác. Cô đột nhiên mở miệng nói với Lục Tử Tranh: “Lục tiểu thư, có câu này tôi không biết nên nói hay không.”

Lục Tử Tranh cầm chìa khóa đặt vào trong lỗ chìa, quay đầu, vẻ mặt hơi mềm mỏng, đáp: “Bác sĩ Giang không cần khách khí như thế, gọi tôi Tử Tranh là được rồi. Không có gì không thể nói cả, mời cô nói.”

Giang Vong hơi trầm ngâm một chốc, mới lạnh nhạt nói: “Tử Tranh, cả đời của một người, có thể được một người toàn tâm toàn ý, dịu dàng chờ đợi, là may mắn mà rất nhiều người mong mà không được, nếu như có thể, xin cô hãy cố quý trọng. Tôi quen biết nhiều năm với Hoài Khê, biết cô ấy có phần kỳ quặc, nhưng xin cô phải có lòng tin, bất luận ra sao, lòng cô ấy yêu cô, quyết không thể giả dối được.”

Lục Tử Tranh đẩy cửa nhà ra, quay đầu lại nghiêm túc quan sát Giang Vong, trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm giác được vẻ mặt lạnh lùng cùng dịu dàng khó che giấu trong đôi mắt của cô gái trước mặt lại vô cùng quen thuộc, có một bóng dáng chợt lóe lên ở trong đầu, nhưng khi cô tỉ mỉ nhớ lại, trong lúc nhất thời, lại không chộp được cái bóng người kia nữa. Lục Tử Tranh cụp mắt, có chút thất vọng, cô nghiêng người né ra, mời Giang Vong vào cửa, nặng nề mà đáp lại Giang Vong một câu: "Nếu như có thể, tôi nhất định sẽ, cố gắng quý trọng, thế nhưng, có lẽ, không có cái gọi là nếu như này đâu..."

Giang Vong ngẩn ra, cũng trầm mặc lại, cô vốn không phải là người lời hay đa sự, có thể nói ra lời này, đã là trái lại với bản tính của cô rồi. Có lẽ là bởi vì sáng sớm gặp được Hứa Bách Hàm, ở trong lòng, chân chính muốn bỏ Hứa Bách Hàm xuống rồi, vì thế đột nhiên đặc biệt cảm tính, thật sự hi vọng, có thể nhìn thấy những người yêu nhau như Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh có thể có được hạnh phúc.

Tình yêu là một mệnh đề, điều kiện p là hai bên yêu nhau, điều kiện q là phải có can đảm, cả hai thiếu một thứ cũng không được, chỉ có cả hai đều thỏa mãn, mới có thể phóng thích cái mệnh đề tình yêu thật sự này. Cô và Hứa Bách Hàm, ở trong cái mệnh đề tình yêu này, cả một điều kiện cũng không thỏa mãn được, vì thế đã định trước là thất bại. Nhưng Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh, lại chỉ kém một tí tẹo thế thôi, một chút dũng cảm, là có thể để tình yêu được chứng tỏ, cô không biết, mình là sợ hãi hai người họ sẽ để lại tiếc nuối, hay là, sợ hãi bản thân mình, sẽ vì tình yêu chân tâm tương ái hiếm thấy lẫn nhau như thế mà tiếc nuối.

Giang Vong giúp Lục Tử Tranh thu dọn ở trong phòng, cô thấy Lục Tử Tranh lôi ra một va li nhỏ, từ trong tủ quần áo qua quýt thu dọn một ít quần áo, sau đó, đến bên giường, lấy xuống bức ảnh cùng Lục ba Lục mẹ một nhà ba người bày ra trên đầu giường, quyến luyến mà nhìn một hồi lâu, mới dè dặt bỏ vào trong va li. Ngay sau đó, Lục Tử Tranh lại kéo ngăn kéo phía dưới cùng ra, từ trong lấy ra một túm tóc được buộc vào dây đỏ, cùng một chiếc đồng hồ đeo tay bản to.

Lục Tử Tranh đặt tóc vào nơi sâu nhất trong va li, sau đó, cô ngồi xổm ở tại chỗ kinh ngạc nhìn đồng hồ đeo tay hồi lâu, cuối cùng, mở móc gài ra, đem nó từng chút từng chút, trùm về chỗ cổ tay cũ. Dây đồng hồ thô to này, rốt cuộc, lại một chút một chút, bao trùm vết sẹo thô ráp xấu xí trong cổ tay của cô...

Giang Vong bén mắt nhìn thấy, tầng thấp nhất của ngăn kéo, là một tấm bản đồ vẽ tay xanh xanh đỏ đỏ, trang giấy có phần cổ xưa, dường như đã qua nhiều năm rồi.

Giang Vong do dự mãi, vẫn quyết định quản thêm chuyện vô bổ, lắm miệng một lần nữa. Cô đi tới phía sau Lục Tử Tranh, cúi đầu nhìn tấm bản đồ kia trong ngăn kéo, nhàn nhạt dò hỏi: “Tấm bản đồ phía dưới kia, là Hoài Khê đưa cho cô, phải không?”

Lục Tử Tranh hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Giang Vong một chút, sau đó, nhẹ nhàng lấy bản đồ ra, đứng lên, đem bản đồ cẩn thận mà từng chút từng chút bày ra ở trên giường, nhìn ký hiệu và đánh dấu cửa hàng tỉ mỉ ở mặt trên, dịu dàng cười một tiếng nói: “Đúng rồi, sao bác sĩ Giang lại biết đây?”

Giang Vong thở dài, cười khổ bảo: “Bởi vì, vì tờ bản đồ này, tôi cũng đã từng ra một phần lực.”

Lục Tử Tranh hơi ngạc nhiên, nói: “Đây là quà sinh nhật Hoài Khê đưa tôi vào năm thứ ba đại học, cô ấy bảo cô ấy bất cẩn nhớ lầm ngày đó là sinh nhật của tôi, vừa khớp ngày ấy chúng tôi cần gặp mặt, cô ấy cảm thấy không đưa quà cho tôi thì ra vẻ mình vô cùng không biết lễ phép, không có phong cách quý phái, trước khi ra cửa đã đi tìm quà, vừa dịp thấy được lúc khai giảng cho tân sinh viên, có đàn chị đang phát bản đồ vẽ tay giới thiệu mỹ thực chung quanh trường học để hướng dẫn cho sinh viên mới, cho rằng thích hợp với đồ ăn hàng như tôi, nên tiện tay mang đến đưa tôi luôn. Vì thế, bác sĩ Giang trước đây cũng học trường tôi ư?”

Giang Vong buồn cười nói: “Tôi học ở đại học Y, Hoài Khê nói gì, cô cũng tin thật hết sao?”

Thân thể Lục Tử Tranh bình định lại, bị Giang Vong chất vấn khiến không có gì để nói, cắn môi có phần oan ức cùng nghi hoặc mà nhìn Giang Vong.

Giang Vong nhìn bản đồ, ánh mắt có chút xa xăm: “Bản đồ hướng dẫn cho sinh viên mới, làm gì sẽ tỉ mỉ chu đáo, bao la vạn tượng như thế. Tờ bản đồ này, là quà sinh nhật Hoài Khê đặc biệt chuẩn bị một tháng cho cô.”

Lục Tử Tranh nghe vậy, không khỏi trợn to hai mắt, vạn phần kinh ngạc. Khi đó, lúc Giang Hoài Khê đưa cho cô tấm bản đồ này, vẻ mặt, là hững hờ như vậy: “Hầy, trước cứ cầm đỡ tấm bản đồ này đi, cậu về nghĩ xem, muốn gì thêm thì nói với tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ bù đắp cho cậu.”

Khi đó, cô đối với thái độ ngạo mạn của Giang Hoài Khê hiển nhiên có phần bực bội, tặng quà là tặng tâm ý, cô ấy thế này cứ như mình xin cô ấy tặng quà vậy. Tất nhiên là cô không có lời tốt gì được, nói: “Khỏi cần phiền toái, tôi nhận bản đồ này là được rồi.”

Giang Vong nói: “Trước sinh nhật cô một tuần, Giang Hoài Khê vì viêm dạ dày và sốt cao, truyền dịch tận ba ngày, cô biết vì sao không?”

Lục Tử Tranh ngồi xổm người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm bản đồ kia, kinh ngạc lắc lắc đầu.

Thanh âm của Giang Vong, mang theo chút hồi ức xa xăm như có như không: “Bởi vì vẽ tấm bản đồ giới thiệu mỹ thực này, Hoài Khê cô ấy trong vòng một tháng, hết khóa mỗi ngày là liền đến quán ăn xung quanh thử thức ăn, thử cơm nước hết thảy quán ăn xung quanh. Cô ngốc đó không tin người khác có thể có đủ cẩn thận nghiêm túc, sợ người ta không hiểu rõ khẩu vị của cô, vì thế nên tự mình thử thức ăn, sau đó dựa vào khẩu vị của cô, làm lời phê bình một tiệm lại một tiệm, một món lại một món. Cuối cùng, không biết ăn được thứ không sạch sẽ ở đâu, bị viêm dạ dày. Lúc tôi đi đổi nước biển cho cô ấy, lại nhìn thấy cô ấy bày cái bàn nhỏ trên giường ra, tay trái bị kim tiêm, tay phải lại vẫn sốt ruột đẩy nhanh tốc độ tô màu bản đồ. Tôi xem không nổi nữa, lại không lay chuyển được cô ấy, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là cầm bút giúp cô ấy cùng tô màu.”

Trong nháy mắt, lệ của Lục Tử Tranh từ viền mắt tràn ra, lướt xuống theo gương mặt: “Tôi không biết, xin lỗi, cái gì tôi cũng không biết cả...”

“Khi đó tôi hỏi tại sao Giang Hoài Khê phải vẽ một tờ bản đồ như thế, lúc cô ấy trả lời tôi, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt của cô ấy, có thần sắc dịu dàng như vậy. Cô ấy nói, miệng của Tử Tranh bị dì nuôi đến rất kén chọn, thức ăn ở nhà ăn trường học ăn không quen, lại thường thường không thích ăn quán ăn bên ngoài, bao giờ cũng ăn vài miếng rồi bỏ, thế này, sớm muộn có một ngày dạ dày sẽ bị đói chết. Đưa tấm bản đồ cho cô ấy, xem có thể nuôi béo cô ấy một chút không.”

Giang Vong có phần bùi ngùi thất vọng: “Hằng năm trước sinh nhật cô, Hoài Khê luôn luôn phải vắt óc suy tính hy vọng có thể đưa cô một món quà đặc biệt, cho cô biết, trên cái thế giới này, có một người, là chân thật như thế, vì sự sinh ra của cô, vì sự hiện diện của cô mà chân thành vui vẻ cảm tạ. Tử Tranh, cô còn đang sợ hãi hoài nghi điều gì? Nếu thế ấy cũng không tính là yêu, vậy tôi thật thay Hoài Khê cảm thấy bi ai.”

Lục Tử Tranh nhẹ nhàng nắm chặt chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn chằm chằm tấm bản đồ bày ra, trước mặt lại hiển hiện dáng vẻ dịu dàng hạ mày khép mắt của Giang Hoài Khê nói với cô: “Tử Tranh, tôi ở đây chờ cậu”, trong đôi mắt trong suốt hơi nước có một loại gọi là ánh sáng hy vọng chậm rãi phóng ra hào quang...

Thời điểm Lục Tử Tranh cùng Giang Vong lần nữa đi tới nhà họ Giang, cửa chính của nhà họ Giang, thình lình đã đứng đông đảo một nhóm người, Giang Hoài Khê đứng phía trước nhất của tất cả mọi người, thân thể như ngọc, tóc đen theo gió nhẹ nhàng phất phơ, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về hướng Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh xuống xe, từng bước từng bước, bước chân kiên định đi về phía Giang Hoài Khê, cuối cùng đứng lại ở trước mặt của nàng, khẽ mỉm cười: “Hoài Khê, để cô chờ lâu, tôi đến rồi...”

Giang Hoài Khê hơi giãn mặt mày ra, bên môi lộ ra một vệt cười nhàn nhạt nhu hòa, lại như dịu dàng.

Gió mát lướt qua hai má Lục Tử Tranh thổi bay tóc dài của cô, từng chút từng chút, lướt đến trái tim trăm lở ngàn loét của Lục Tử Tranh, dịu dàng mà, ôn hòa mà, xoa dịu cảm giác đau xót của cô.

Giang Vong nói, Tử Tranh, còn rất nhiều chuyện cô vẫn không biết.

Vì thế, Hoài Khê, người hiểu tôi như thế, vậy thì, bây giờ, đến phiên tôi nỗ lực, để biết người, để hiểu người, được không?
Bình Luận (0)
Comment