Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 44

Tài xế đưa Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh đến Cát An dừng xe xong xuôi, tận chức mà đem hành lý Lục Tử Tranh mang đến dời vào cốp sau xe, chuẩn bị xuất phát. Giang Hoài Khê quay đầu lại gật đầu chia tay với người nhà họ Giang, Giang bà nội lưu luyến không thôi nhìn Giang Hoài Khê, vẫn nhịn không được hỏi nàng: “Hoài Khê à, không thể không đi thật sao?”

Giang mẹ đứng bên cạnh Giang bà nội, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Hoài Khê, tức giận hừ một tiếng, nói: “Mẹ, mẹ đây không phải là hỏi cũng như không sao?” Bà hiển nhiên đối với khư khư cố chấp của Giang Hoài Khê còn có phần canh cánh trong lòng.

Giang Hoài Khê không để ý lời của Giang mẹ, chỉ cười cười, kéo tay Giang bà nội, nhẹ giọng dặn dò: “Bà nội, chăm sóc tốt bản thân.” Sau đó, ân cần nói với Giang mẹ - người vừa nãy giờ dù không vui vẻ gì nhưng lại không ngừng linh tinh dặn dò nàng: “Mẹ, mẹ cũng vậy.”

Giang ba vẫn không thốt ra tiếng đột nhiên mở miệng, bình thản bảo: “Không cần lo lắng bà nội con, có chúng ta ở đây rồi. Con phải biết chăm sóc mình, đừng khiến chúng ta bận tâm là tốt rồi, biết không?”

Giang Hoài Khê khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

Giang bà nội nắm tay Giang Hoài Khê, thở dài một cách nặng nề, tầm mắt chuyển qua Lục Tử Tranh đang thẹn thùng đứng cách đó không xa đưa mắt nhìn về phía họ, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về hướng Lục Tử Tranh, tỏ ý cô đến đây.

Lục Tử Tranh hơi sững sờ, một chốc do dự, bèn ba bước rồi lại hai bước đứng ở bên cạnh Giang Hoài Khê, nghi hoặc nhìn bà.

Giang bà nội đưa một bàn tay khác ra kéo lấy tay Lục Tử Tranh, bàn tay dày rộng mang theo vết sáp nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm của Lục Tử Tranh. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Lục Tử Tranh, lật tay Lục Tử Tranh ra, dùng một bàn tay khác nắm lấy tay Giang Hoài Khê, đem nó bao phủ lấy lòng bàn tay Lục Tử Tranh, hòa ái lại nghiêm túc gửi gắm Lục Tử Tranh: “Tử Tranh nè, bà nội giao Hoài Khê cho con đó...”

Tay Giang Hoài Khê vô thức run rẩy một hồi, nàng chau mày lại, mơ hồ cảm thấy mấy lời kịch này của bà nội dường như không đúng cho lắm.

Mềm mại cùng ấm áp trên lòng bàn tay khiến lòng Lục Tử Tranh nóng lên, cô nguýt mắt nhìn Giang Hoài Khê một chút, ánh mắt dịu dàng như nước, trịnh trọng mà đáp ứng Giang bà nội: “Bà nội, bà yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Hoài Khê.”

Cô nhẹ nhàng chậm chạp mà khép bàn tay lại, để tay Giang Hoài Khê bao bọc bên trong lòng bàn tay của mình, cảm nhận được Giang Hoài Khê cũng không giãy giụa, khóe môi của cô có nét cười nhàn nhạt, trong lòng tựa như bỗng nhiên sinh ra vui vẻ và thỏa mãn vô hạn, nhân sinh, dường như chợt có sứ mệnh và ý nghĩa mới, không còn là hư không cùng mờ mịt dạt lòng nữa rồi.

Giang Vong đứng quan sát ở bên cạnh Giang mẹ, nhìn cả nhà này không nhịn được có phần buồn cười, cái bầu không khí như không đành lòng gả con gái đi, là sao thế này? Cô ngẩng đầu lên nhìn trời trong xanh như gột một chút, trong tròng mắt ửng lờ mờ ý cười. Một năm khiến người khác luống cuống tay chân, trời đông khiến lòng hoảng loạn này, cuối cùng cũng đã thật sự qua đi rồi. Tạt qua hạnh phúc của người khác, dường như bất giác cũng sẽ có chút thoải mái.

Sau khi lên xe không lâu sau, Giang Hoài Khê tựa như hơi mệt mỏi, nhắm hai mắt lại dưỡng thần, Lục Tử Tranh thấy thế, lập tức từ trong balo nhỏ của mình lấy ra một chiếc thảm lông nhỏ, dè dặt đắp lên trên người Giang Hoài Khê, cẩn thận đắp nó ổn thỏa.

Giang Hoài Khê đã nhận ra động tác trên người, mở đôi mắt dẫn theo chút buồn ngủ mông lung ra, mang theo ý cười mà nhạt giọng nói một câu: “Cám ơn.”

Lục Tử Tranh lắc lắc đầu, ôn giọng vỗ về nàng, nói: “Cô ngủ đi, nào đến tôi gọi cô.”

Sau đó, chỉ nghe thấy Giang Hoài Khê nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau không còn âm thanh nào khác nữa.

Lục Tử Tranh tựa đầu trên lưng ghế, nguýt qua gương mặt ngủ điềm tĩnh yên ắng của Giang Hoài Khê, lòng cảm thấy, là yên tĩnh và an lành mà hồi lâu chưa từng có, đã không còn thô bạo của cáu kỉnh bất an, không còn tuyệt vọng và uể oải tê tâm liệt phế, cô từng chốc từng chốc ở trong lòng yên lặng đếm từng nhịp từng nhịp tiếng hít thở của Giang Hoài Khê, tưởng tượng ra trái tim của nàng đang một cái một cái nhúc nhích trong lồng ngực, cảm thụ ra mạch đập sinh mệnh của Giang Hoài Khê, đột nhiên lại có chút muốn khóc, lại muốn cười.

Giang Hoài Khê nhất định không biết, cô, đến tột cùng có biết bao vui mừng, vì cuối cùng cô không có mất đi nàng. Nàng nhất định cũng không biết, cô, đến tột cùng có biết bao cảm kích, vì vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở làm người an tâm như vậy của nàng. Trên cái thế giới này, khiến cô lưu luyến không thôi, chỉ còn mỗi Giang Hoài Khê. Vì cô, Giang Hoài Khê đã sẵn lòng vứt bỏ sinh mệnh, mà cô, vì Giang Hoài Khê, vì quyến luyến duy nhất trên thế giới này, dù cực khổ ra sao, cô cũng đồng ý, cố gắng đi tiếp vì nàng.

Dù rằng, chỉ vì có thể, nhìn nàng nhiều thêm một chút.

Xe chạy về phía trước theo thời gian chậm rãi trôi qua, thành phố phồn hoa huyên náo, dần dần thối lui tan biến ở trước mắt Lục Tử Tranh, ánh vào mi mắt đó là, quốc lộ Bàn Sơn vô tận, một vòng, lại một vòng...

(Chú thêm: Mọi địa danh trong truyện đa số đều có thật)

Bầu trời nơi đây, không còn là màu xanh lam hay mang theo chút mù mịt ở trong thành phố, là xanh da trời trong vắt mà Lục Tử Tranh chưa từng gặp; Đồng nội nơi đây, là rộng rãi trống trải, mênh mông bát ngát, khắp nơi là sức sống xanh nhạt phồn thịnh mà Lục Tử Tranh chưa từng gặp. Tim Lục Tử Tranh, tựa như muốn theo tất cả những thứ này, tươi mới mà nhảy lên, tinh thần, càng lúc càng sáng trong lên. Lục Tử Tranh không khỏi mà nhìn đến không nỡ thu tầm mắt lại, cả một cái chớp mắt cũng không, nhìn phong cảnh nhanh chóng thụt lùi ngoài cửa xe.

Không biết khi nào Giang Hoài Khê đã mở mắt ra, nhàn nhạt nói với Lục Tử Tranh: “Cát An là một làng chài nhỏ rất hẻo lánh, có lẽ cậu phải cùng tôi làm người nguyên thủy đấy, bây giờ nếu đã hối hận rồi...”

Lục Tử Tranh nhàn nhã sưởi nắng, quay đầu lại nhìn Giang Hoài Khê, bình tĩnh ngắt lời: “Nhất định là cô muốn nói, bây giờ nếu đã hối hận rồi, ừm, cũng không kịp nữa đâu.”

Giang Hoài Khê nhướn mày, nhẹ cong khóe môi cười bảo: “Ơ, từ bao giờ cậu đã hiểu tôi vậy thế.”

Lục Tử Tranh im lặng không đáp lời.

Giang Hoài Khê nhìn phong cảnh càng ngày càng quen thuộc ngoài cửa sổ, rủ rỉ bảo: “Rất nhiều năm trước, cha tôi muốn mở rộng một làng du lịch nghỉ dưỡng ở đây, tôi đến đây một lần với ông ấy, có điều, cuối cùng hạng mục này lại bị bỏ mặc, nhưng tôi lại thích nơi đây, thích đơn giản và sạch sẽ nơi đây. Rồi sau này có cơ hội, liền ở lại đây, một lần ở là cả nhiều năm.” Xe bắt đầu lái vào ranh huyện rồi, Giang Hoài Khê hạ kính cửa xe xuống, cảm thụ lấy gió biển mang theo mùi vị mặn chát nhào tới trước mặt, đưa tay chỉ vào biển khơi dưới cầu, giải thích: “Rất nhiều năm trước, tại đây vốn đậu đầy thuyền đánh cá to to nhỏ nhỏ, nhưng bây giờ, đàn ông phần nhiều trong các nhà thôn dân đều ra ngoài làm việc, không còn ai đánh cá nữa, chỉ còn mỗi người già hoặc trẻ em trông ở nơi đây, ngày qua ngày, năm qua năm, trải qua tháng ngày hoàn toàn tách biệt với thế gian.”

Lục Tử Tranh theo ánh mắt Giang Hoài Khê nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy trên bờ biển cập bến mấy cái thuyền đánh cá cũ nát, có mấy ngư dân xắn ống quần, đang vác lưới vải màu xanh lục khom lưng nhặt thứ gì đó. Chim biển trên bờ biển, trong cơn gió muộn lướt qua, bay tới lại bay đi. Lục Tử Tranh bị cảnh đẹp an lành trước mắt làm mê hoặc, trong đầu chỉ hiện ra câu nói nọ: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc [1].

Thôn Cát An ngày càng gần rồi, xe, sau khi đi ngang qua một bia đá có khắc chữ phồn thể “Cát An” xong, cuối cùng lái vào thôn.

Dọc đường vào thôn, Lục Tử Tranh xa xa mà có thể trông thấy, trên bến tàu bờ biển có thuyền chài thô sơ tụm năm tụm ba, tọa lạc lấy vài ngôi nhà cổ xưa trên nước, ánh chiều tà chiếu rọi trên nắng chiều, cho mặt biển trong trẻo độ lên một tầng đỏ thẫm ấm áp mê người. Theo đường xe đi lên, một cái đường quê nhỏ khúc chiết uốn lượn xuất hiện ở trước mắt, tiếp nối những căn nhà nhỏ được xây bằng đá gạch xếp chồng. Trên bùn đất cạnh nhà, có mấy đứa trẻ con áo quần mộc mạc đang ngồi xổm nô đùa, trông thấy Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh chạy qua, đều đứng lên, trợn to hai mắt tò mò trông ngóng đưa mắt nhìn các cô đi xa.

Khi chạy qua một căn nhà nhỏ được xây bằng đá ấy, trong lúc lơ đãng, Lục Tử Tranh nhìn thấy một bé gái tết đuôi sam, đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ cùng bà chơi thắt dây thun, có một con chó vàng lớn lắc đuôi, hưng phấn vòng tới vòng lui bên người họ.

Lục Tử Tranh nhìn một lát, bỗng dưng không muốn dời mắt đi, trong vẻ mặt, mang theo chút ước mơ cùng chờ mong.

Giang Hoài Khê nhìn sườn mặt đặc biệt nhu hòa dưới ánh ráng chiều chiếu rọi của Lục Tử Tranh, ngón tay thon dài véo véo mấy lần trên bắp đùi, mang theo một ít lo ngại nói: “Tử Tranh, để cậu cùng tôi, có phải là ép buộc cậu không.”

Lục Tử Tranh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Giang Hoài Khê, thấy nàng nghiêm túc hỏi, cũng không khỏi mà ngồi ngay ngắn nghiêm túc trả lời nàng: “Làm gì có? Cô đừng suy nghĩ quá nhiều.” Cô nhìn đứa trẻ xa xa trên bờ biển đang thả diều, trước mắt lờ mờ hiện ra cảnh tượng năm đó lúc ngồi ở trên cổ cha thả máy bay giấy, lẩm bẩm giải thích: “Tôi cảm thấy, sinh hoạt ở nơi đây, có lẽ, sẽ vô cùng tốt đẹp.”

Giang Hoài Khê hơi mỉm cười, hai tay hợp lại, nhướn nhướn mày, thờ ơ đề nghị: “Vậy thế này đi, vì để cho tôi yên tâm, sau này, mỗi ngày cậu hãy nói cho tôi biết, điều tốt đẹp của mỗi ngày sinh hoạt, nếu ngày nào đó cậu nói không được nữa, chán ngán sinh hoạt ở nơi đây, vậy chúng ta sẽ sớm hạn trở về.”

Lục Tử Tranh kinh ngạc mở to hai mắt trừng Giang Hoài Khê, không xác định bảo: “Cô là nghiêm túc ư?”

Giang Hoài Khê nháy mắt một cái, nhẹ cong khóe môi, gian xảo mà hỏi ngược lại: “Bộ cậu thấy tôi như đang giỡn với cậu hay sao?”

Lục Tử Tranh trầm mặc nửa ngày, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, buồn buồn mà kêu một câu: “Đột nhiên bây giờ tôi cảm thấy, sinh hoạt chắc sẽ không có chút tốt đẹp nào nữa rồi.”

Giang Hoài Khê cong cong mặt mày, hết sức quan tâm: “Vậy giờ chúng ta quay đầu trở về?”

Lục Tử Tranh quay đầu lại, tức giận lườm nàng, hừ nhẹ một tiếng, không thèm phản ứng Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê sáng tỏ mà híp híp mắt, vẻ mặt mang theo nét cười dịu dàng.

Xe cuối cùng dừng ngoài một căn biệt thự hai tầng gần biển, mặt nhà hướng biển rộng, núi lớn dựa lưng, núi dựa sông kề, đẹp đến, tựa như tranh sơn dầu sắc thái sáng đẹp lại trong lành dưới bàn tay danh gia.

Nghe được tiếng xe, trong nhà lập tức có một thím mặc áo vải vạt đối màu xanh lam kiểu cũ ra đón, mang theo một hương âm Cát An nhiệt tình nói với Giang Hoài Khê: “Oa oa, thím rốt cuộc cũng trông được con rồi. Đã nhiều năm không gặp, thím nhớ con quá...”

Giang Hoài Khê cười ôn chuyện với thím ấy hai câu, liền giới thiệu với Lục Tử Tranh: “Đây là người vẫn giúp đỡ tôi ở đây, thím Lâm.” Xác thực, phải là người giúp việc do ba mẹ nàng tìm ở đây mới đúng, trước kia lúc nàng còn nhỏ sẽ trọ ở nơi đây, thím ấy sẽ là người liệu lý một ngày ba bữa và hết thảy sinh hoạt của nàng.

Lục Tử Tranh lễ phép chào hỏi: “Chào thím Lâm.”

Sau đó, Giang Hoài Khê nháy mắt một cái, gian trá nói với thím Lâm: “Thím Lâm, đây là em gái con, Lục Tử Tranh.”

Lục Tử Tranh không nhịn được kinh ngạc trừng Giang Hoài Khê một lát, em gái gì chứ, nhân cơ hội chiếm hời cô sao? Nếu so ra, cô còn lớn hơn Giang Hoài Khê đó! Nhưng giờ đây, cô chỉ đành ngậm bồ hòn, buồn bực im lặng.

Thím Lâm nghe vậy, liền cười híp mắt trả lời: “Chào em gái...”

Lục Tử Tranh thật là: “...”

Thím Lâm kỹ càng dặn dò từng nơi trong nhà với Giang Hoài Khê, nơi này để gì, nơi kia để gì, cùng một ít những việc cụ thể khác sau, Giang Hoài Khê liền bảo thím đừng lo lắng cho nàng nữa, sớm về gọi bọn nhỏ ăn cơm đi.

Lục Tử Tranh đặt hành lý ở phòng khách, không nhịn được đi về hướng ban công rộng rãi được lát gỗ. Cô nghe âm thanh cuồn cuộn của sóng biển, nhìn thủy triều cuốn lên lại lùi về, một làn tiếp đón một làn, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, cảm thấy, đưa tay như thể là chạm được mây trắng.

Giang Hoài Khê đứng bên cạnh cô, yên lặng mà cùng cô đón gió một lát, sau đó, mới lên tiếng thúc giục: “Cậu xách hành lý vào gian phòng bên trái kia rồi thu dọn sơ qua một chút đi, tôi đi chuẩn bị cơm tối.”

Lục Tử Tranh bất an nói: “Tôi giúp cô cùng nhau chuẩn bị cơm tối nhé.”

Giang Hoài Khê xoa xoa huyệt thái dương, hơi khó xử mà nghiêm túc bảo: “Tử Tranh, tôi đói rồi, đừng nên khó xử tôi.”

Lục Tử Tranh không rõ tại sao: “Làm sao thế?”

Giang Hoài Khê thở dài: “Tôi muốn ăn cơm sớm một chút.” Ý tại ngôn ngoại, không cần nói cũng biết.

Lục Tử Tranh cắn cắn môi, gương mặt suy sụp, yên lặng mà nhấc hành lý lên vào phòng. Hừ, biết nấu cơm thì lợi hại sao?!

Phòng ngủ trang trí vô cùng đơn giản, hấp dẫn nhãn cầu người ta nhất, không gì bằng một song cửa sổ sát đất vĩ đại hướng biển, một chiếc giường vĩ đại, còn thêm, nụ cười nhàn nhạt của Giang Hoài Khê trong khung ảnh trên tủ đầu giường.

Lục Tử Tranh ngồi ở bên giường, cầm lấy khung ảnh ấy trên tủ đầu giường, đưa ngón tay cái ra, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan xinh đẹp của Giang Hoài Khê trong ảnh chụp, nhìn biển xanh trời xanh ngoài cửa sổ, không khỏi có chút xuất thần.

Đã sắp bắt đầu cuộc sống mới ở đây rồi, tất cả, thật sự có thể có một ít khởi đầu mới hay không. Cô có phầm thấp thỏm, lại có phần chờ mong.

Trong phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy rau ra, đang định chuẩn bị, Giang Hoài Khê đột nhiên nhận được điện thoại, hiển thị người gọi tới là Hứa Bách Hàm.

Giang Hoài Khê cho rằng Hứa Bách Hàm là không yên lòng gọi tới hỏi thăm các cô bình an đến Cát An chưa.

Không nghĩ tới, quả thật Hứa Bách Hàm có hỏi thăm chuyện này, nhưng mà, sau đó, lại liên tục kỳ quái mà hỏi thăm nàng liên tiếp về chuyện tình liên quan đến Giang Vong.

Giang Hoài Khê không nhịn được hỏi ngược lại Hứa Bách Hàm: “Đàn chị, sao bỗng nhiên lại hỏi những thứ này?”

Trong bệnh viện, trán Hứa Bách Hàm đã được may chín mũi, chị vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ mê man, nhân lúc mẹ đi về mang cơm cho mình, bèn không nhịn được gọi điện thoại hỏi thăm Giang Hoài Khê. Nghe được câu hỏi của Giang Hoài Khê, đôi mắt chị rũ xuống, sau một lúc lâu, chị thẳng thắn nói: “Giang Vong rất giống một người chị rất yêu rất yêu...”

Động tác mở nước rửa rau của Giang Hoài Khê hơi dừng lại một chút, trầm mặc nửa ngày, trả lời: “Chuyện liên quan với Giang Vong, kỳ thực em cũng biết không nhiều lắm. Em chỉ biết, đại khái là 12 năm trước cô ấy đến nhà của em, là thời điểm ba em ngồi du thuyền du lịch bất ngờ từ dưới biển cứu lên, khi đó lúc cô ấy tỉnh dậy, cô ấy nói cái gì cũng không nhớ được, ba em hiển nhiên không tin lời của cô ấy, quá hai ngày sau chờ thân thể cô ấy khỏe hơn một chút, thì bảo cô ấy đi về tìm nhà đi, nhưng cô ấy lại không chịu rời đi, cũng không xin ba em cho cô ấy ở lại, chỉ là yên lặng mà ngồi xổm ở bên ngoài bệnh viện, không chịu rời khỏi. Mẹ em cảm thấy cô ấy xinh đẹp, tính cách lại khôn ngoan đáng yêu, vô cùng yêu thích, cảm thấy cô ấy không chịu nói hẳn là có nổi khổ tâm trong lòng, nhìn cô ấy mỗi ngày vô cùng đáng thương màn trời chiếu đất ở cổng bệnh viện, cảm thấy không đành lòng, liền cầu xin ba em giữ cô ấy lại, nói là coi như làm việc tốt đi. Sau đó, một lần ở lại của cô ấy ở nhà chúng em chính là nhiều năm, cô ấy dù sao vẫn phải đi học, phải công tác, ba em sau này thấy cô ấy thật sự không muốn về nhà, cũng mềm lòng, bèn cho cô ấy nhập hộ khẩu, thế là, cô ấy tự cho mình một hộ tịch, họ Giang, tên Vong. Những năm qua, chúng em chưa từng truy hỏi thân thế của cô ấy. Cái khác, em cũng không biết nữa.”

Hứa Bách Hàm nghe Giang Hoài Khê kể xong, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy mừng rỡ như điên, là em ấy, nhất định là em ấy, là Vân Bạc. Nhưng nháy mắt tiếp theo, nỗi buồn chị lại trào lên. Vân Bạc thật sự đang hận chị, hận đến, tình nguyện vong (quên) hết mọi thứ, không hề nhớ lại...

Chị dặn dò Giang Hoài Khê: “Trước đừng nói với Tử Tranh chuyện này, đừng khiến em ấy lo lắng theo, chờ xác định toàn bộ xong, chị sẽ nói với em ấy.”

Giọng Giang Hoài Khê bình tĩnh đáp ứng.

Lục Tử Tranh thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ xong, bèn chuẩn bị đến nhà bếp giúp Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê lại đã làm xong, đang bưng canh đi ra. Thế là, Lục Tử Tranh chưa kịp đụng tay, liền ăn được một hồi cơm tối bình thường đầu tiên ở Cát An.

Sau khi cơm nước xong, Lục Tử Tranh tự giác thu dọn bát đũa bắt đầu vào nhà bếp, chủ động xin đi đánh giặc, bảo: “Bát đũa để tôi rửa đi.”

Giang Hoài Khê như cười như không nhìn Lục Tử Tranh, trêu ghẹo: “Nơi đây không dư dật lắm đâu, trong tủ bát chỉ có một ít bát thế thôi, nếu như rớt bể, mấy ngày sau này, đại khái chúng ta chỉ có thể dùng nồi ăn cơm đấy.”

Lục Tử Tranh quay đầu lại dò xét Giang Hoài Khê một chút, bất mãn bảo: “Cô đây là coi thường người khác sao?”

Giang Hoài Khê khẽ cười một tiếng, đôi mắt đen sẫm mang theo chút nét cười óng ánh, dời ghế tựa đến ngồi ở cửa nhà bếp, dù bận vẫn nhàn, bảo: “Vậy tôi phải mỏi mắt mong chờ rồi.”

Chẳng qua, chỉ chốc lát, trong nhà bếp liền vang lên âm thanh đũa rơi lả tả khắp mặt đất, thanh âm mang theo ý cười của Giang Hoài Khê vang lên phía sau Lục Tử Tranh: “Xem ra, ngày mai phải ăn cơm bằng tay rồi.”

Lục Tử Tranh thẹn quá hóa giận bảo: “Đều tại cô nhìn tôi hoài nên tôi khẩn trương đó, cô nhanh đi tắm rửa đi.”

Giang Hoài Khê đứng lên, đứng ở bên cạnh Lục Tử Tranh, nhíu mày, vuốt vuốt lông (ý kiểu xoa dịu bớt giận) cho Lục Tử Tranh: “Ờ, kỳ thực, cũng có chỗ đáng khen, ừm, bát này rửa rất sạch sẽ, sáng loáng bóng choang...” Vừa dứt lời, tay Lục Tử Tranh trượt đi, bát đang rửa trong tay nhảy vào nước, tũm một tiếng, đặc biệt vang dội...

Giang Hoài Khê bật cười, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Lục Tử Tranh xấu hổ mà quay đầu lại, trừng Giang Hoài Khê đang cười trên sự đau khổ của người khác, đuổi nàng bảo: “Cô đi tắm đi!”

Giang Hoài Khê lại chỉ cười nhạt một tiếng, cong mắt lại, vén ống tay áo lên, đẩy Lục Tử Tranh qua một bên, nói rằng: “Được rồi, cùng rửa đi, tôi rửa thoạt đầu, cậu tráng nước.” Nói xong, liền đưa tay vào nước lấy cái bát thứ nhất ra, động tác nhanh chóng cọ rửa, sau đó, đưa cho Lục Tử Tranh bên cạnh.

Lục Tử Tranh nhìn động tác của Giang Hoài Khê, hơi ngẩn ra xong, mới phản ứng lại. Cô đưa tay, chậm rãi đỡ lấy bát, ngâm vào trong nước, nhẹ nhàng xoay tròn chùi cọ, vớt lên, dùng nước cọ rửa, sau đó, đảo mặt cạnh lại... Động tác làm liền một mạch.

Sau khi rửa bát ăn cơm xong, phải rửa tới đĩa mâm thấm dầu mỡ, Giang Hoài Khê đưa tay đến trước mặt Lục Tử Tranh, tự nhiên mà yêu cầu nói: “Ấn chút xà phòng lên tay tôi.”

Lục Tử Tranh lập tức phối hợp ăn ý đưa tay cầm lấy chai xà phòng, dè dặt ấn ra một chút xà phòng vào trong lòng bàn tay trắng nõn non mềm của Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê liền hài lòng cười cười, quay đầu lại nhanh nhẹn mà cọ rửa.

Không phải là Lục Tử Tranh chưa từng gặp qua dáng vẻ bận rộn của Giang Hoài Khê ở nhà bếp, nhưng vào giờ phút này, tại buổi tối yên tĩnh như vậy, nghe âm thanh thủy triều vỗ bờ dâng trào ngoài cửa sổ cùng tiếng bát đũa va chạm bình thường bên trong, nhìn bóng người Giang Hoài Khê xắn tay áo ở dưới ngọn đèn, Lục Tử Tranh lại trong nháy mắt, cảm thấy tim đập nhanh như lỡ một nhịp, đôi mắt không nỡ xê dịch.

Cuộc sống như thế, cảnh tượng như vậy, khiến Lục Tử Tranh cảm thấy, cứ như trong mộng. Nếu như cô không dời mắt đi, vẫn kiên trì không chớp mắt, có phải chăng, là có thể vờ như, thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này, cảnh tượng như vậy, sẽ luôn ánh vào trong mắt, in vào trong tâm trí cô, sẽ không qua đi?

Cô không khỏi có chút đau buồn, cả đời này, điều cô muốn xưa nay cũng không nhiều, chẳng qua là cha mẹ khỏe mạnh, người yêu bầu bạn, cô ấy ầm ĩ, mình thì cười đùa, đi qua một đời ấm áp như thế. Nhưng hóa ra những điều tầm thường nhất, mới là hiếm thấy nhất...

***

Trong bệnh viện, mẹ của Hứa Bách Hàm đưa cơm tới cho Hứa Bách Hàm, đứng ở bên giường Hứa Bách Hàm, giúp Hứa Bách Hàm dựng bàn nhỏ lên, đặt thức ăn tại trên bàn, cẩn thận mở ra từng cái cho chị, dịu dàng nói: “Con nói muốn ăn thanh đạm một chút, mẹ cũng chỉ chọn một ít thức ăn con thường ngày hay ăn, nếu như không thích, mẹ về đổi món khác.”

Hứa Bách Hàm cười ôn hòa lắc lắc đầu, đáp: “Mẹ, những thứ này đã được rồi. Mẹ ăn rồi chưa?”

Hứa mẹ gật gật đầu: “Mẹ ăn rồi, con ăn nhanh đi, đừng để nguội mất.” Sau đó, bà thấy Hứa Bách Hàm mở miệng ăn vài miếng xong thì để đũa xuống, không nhịn được khuyên nhủ: “Ăn ít như thế sao? Ăn chút nữa đi.”

Hứa Bách Hàm nhìn khuôn mặt chờ mong của Hứa mẹ, gắng gượng ăn thêm hai đũa.

Hứa mẹ nhìn dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi của Hứa Bách Hàm, do dự mãi, vẫn là dè dặt hỏi ra miệng: “Bách Hàm, hai ngày nữa, cùng mẹ đi gặp bác sĩ Chu được không?” Bà nhìn Hứa Bách Hàm, trong tròng mắt mang theo chút ý tứ cầu xin.

Sau khi Hứa Bách Hàm khâu mấy mũi xong liền không chịu nổi ngủ thiếp đi, Hứa mẹ vẫn canh giữ ở bên giường của chị, từ ái nhìn chị, chờ chị tỉnh lại. Có điều giấc ngủ ngắn ngủn một giờ, bà lại nghe thấy Hứa Bách Hàm kêu trên dưới một trăm lần “Vân Bạc, Vân Bạc”, viền mắt không nén nổi có phần ướt át.

Bà biết tâm tư Hứa Bách Hàm nặng nề, chuyện năm đó, ảnh hưởng rất lớn đối với Hứa Bách Hàm, những năm qua, chị chưa từng có một ngày sống dễ chịu. Bà và cha của chị đều tôn trọng ý nguyện của chị, không miễn cưỡng Hứa Bách Hàm xuất ngoại đi trị chân, nếu như nó thật sự có thể giúp chị cảm thấy cảm giác mang tội ít một chút, dễ chịu một chút, bà cũng cho rằng, hết thảy hi sinh đều đáng giá.

Nhưng tình huống lại không giống như vậy, hai năm qua tới nay, Hứa Bách Hàm dường như càng ngày càng sa sút, người ngoài nhìn vào thì con bé dường như vẫn y hệt như thường ngày, nhưng mình lại thấy được, nụ cười chân chính của con bé, càng ngày càng ít đi, cả chuyện ban đầu không để ý đến phản đối của mọi người mà sáng lập hội tạp chí, nhưng lại chưa từng bằng lòng quản lý. Hơn nữa sự kiện lần này, Hứa mẹ không nén nổi có phần hoảng sợ. Đã nhiều năm như vậy, bà không giải được gút thắt của Hứa Bách Hàm, không giúp được Hứa Bách Hàm điều gì, cho nên bà chỉ có thể dùng yêu mến và dung túng mức độ lớn nhất để thương chị, để trông chị, để khiến chị dễ chịu một chút. Nhưng bây giờ bà phát hiện, tình thế chẳng những không có một chút chuyển biến tốt, trái lại dường như càng ngày càng nghiêm trọng đi. Không thể tiếp tục như vậy nữa, bà có một loại cảm giác khủng hoảng như bà sắp mất đi chị, ép đến bà sắp thở không được.

Bác sĩ Chu là bác sĩ tâm lý của bệnh viện nhà họ Giang, Hứa Bách Hàm biết dụng ý của mẹ, rốt cuộc mẹ không nhịn được, không chờ được nữa rồi. Nhưng chị biết, gút thắt trong lòng chị, chỉ có Vân Bạc mới tháo được. Đời này, nếu như Vân Bạc không quay về, không giúp chị tháo gút thắt này ra, vậy hãy để chị mang theo cái gút thắt này nguyên vẹn mà rời khỏi đi. Biết đâu, đây là phương thức duy nhất để chị hoài niệm Vân Bạc, khắc vào đáy lòng, hòa vào sinh mệnh, vĩnh viễn không bao giờ phai mờ.

May mà, Vân Bạc em ấy vẫn còn, em ấy về rồi.

Hứa Bách Hàm lắc lắc đầu, kiên định cự tuyệt mẹ, nói: “Mẹ, con không đi. Hai ngày nữa, con muốn đến Lâm Châu, mẹ giúp con liên hệ người ở nhà bên ấy và tài xế được không?”

Vân Bạc, chờ chị, tin tưởng chị, lần này, chị nhất định sẽ không để em thất vọng nữa.

Toàn bộ thế giới chị đều không cần, điều chị cần, chỉ có em.

Chị yêu em.

***

Lục Tử Tranh tắm xong mặc đồ ngủ ngồi ở bên giường, do dự tiếp đó nên làm gì, là ở trong phòng chờ Giang Hoài Khê tắm xong đi ra rồi nói ngủ ngon với nàng, hay là, trực tiếp ra ngoài phòng khách chờ nàng đi ra?

Đang lúc do dự, lại nghe thấy cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang, cô giẫm dép bông chạy nhanh đến cạnh cửa mở cửa, lại nhìn thấy Giang Hoài Khê chỉ mặc váy ngủ, bên ngoài được bọc một chiếc áo choàng rộng lớn, hơi nước dưới cổ thấp thoáng rõ ràng, dáng người uyển chuyển, như ẩn như hiện.

Lục Tử Tranh lơ đãng lướt nhìn qua một chút, trên mặt bèn có chút khí nóng đang tỏa lên, cô lập tức dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.

Giang Hoài Khê đi vào cửa, ngồi ở mép giường, nhìn Lục Tử Tranh sững sờ ở cạnh cửa, nhíu mày như cười như không bảo: “Mặt cậu đỏ như thế, là bất cẩn nhìn cái gì không nên nhìn sao?”

Mặt Lục Tử Tranh lập tức đỏ hơn, cô hắng giọng một cái, không hề trả lời Giang Hoài Khê, lảng sang chuyện khác: “Đã trễ thế này có chuyện gì không?”

Giang Hoài Khê cởi áo choàng ra bò lên giường, dùi vào trong chăn, tựa ở trên lưng giường, hơi cong khóe môi, hững hờ đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là buồn ngủ thôi.”

Lục Tử Tranh ngẩn ra, nhìn Giang Hoài Khê nằm ở trên giường, nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nói: “Cô ngủ cùng với tôi ư?”

Giang Hoài Khê phẩy phẩy tóc mái vụn vặt ngăn trở đôi mắt trước trán, nhíu mày hỏi vặn lại: “Ở đây chỉ có một cái giường, bằng không thì, cậu muốn cho tôi ngủ ở trên đất ư?” Kỳ thực, vốn trong khách phòng nơi đây còn có một cái giường, nàng cố ý dặn dò thím Lâm, bảo người ta mang nó đi. Nàng sợ rằng, một mình tại ban đêm xa lạ như vậy, Lục Tử Tranh sẽ không chịu được hiu quạnh mà thút thít, nàng làm sao có thể vô lực nhìn khả năng ấy phát sinh? Chỉ có thể phòng bị tất cả chưa xảy ra mà thôi.

Lục Tử Tranh túm lấy tóc mình, nhất thời còn đang trong chấn động, sững sờ đáp: “Không phải, đương nhiên không phải rồi, chỉ là...”

Giang Hoài Khê hài lòng nở nụ cười, vẫy vẫy tay, hớn hở mà nói rằng: “Ừm, không có chỉ là gì hết, tới đây đi, ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi.”

Lục Tử Tranh một bước một ngừng mà xê đến bên giường, do dự một lát, mới vén một góc chăn lên, nhanh chóng chui vào, sau đó, không hề nhúc nhích mà ở tại bên cạnh mép giường, không dám mảy may cử động. Cũng không phải là chưa từng ngủ cùng giường với Giang Hoài Khê, nhưng dạng cùng chăn và ngủ này thì là lần đầu tiên.

Giang Hoài Khê thấu rõ bất tự nhiên của Lục Tử Tranh, lại không hề nói gì, chỉ là sáng tỏ cười cười trong im lặng, sau đó, đưa tay ra, cạch một tiếng, tắt đi đèn trong phòng, để lại hắc ám hoàn toàn yên tĩnh.

Lục Tử Tranh vốn khó ngủ, thay đổi hoàn cảnh mới, hơn nữa tư thế ngủ không thoải mái, tất nhiên là cô không cách nào vào giấc, bèn không nhịn được khẽ trở mình, khiến mình thoải mái một chút.

Cô nghe thấy, ngoài cửa sổ, có tiếng gió biển vù vù thổi qua, sóng biển, một đợt tiếp một đợt vuốt nhẹ hải ngạn, phát sinh âm thanh ào ào ào, một tiếng, rồi một tiếng... Lòng của cô, từ nôn nóng bất an ban đầu, đến bây giờ, từ từ bình tĩnh lại...

Cô lại lần nữa khẽ trở mình, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai của Giang Hoài Khê, cưỡng không được muốn mượn ánh trăng, nhìn ngắm Giang Hoài Khê gần trong gang tấc.

Nhưng mà không ngờ, cô vừa mới trở mình qua nhìn về phía Giang Hoài Khê, liền va chạm chính diện với ánh mắt của Giang Hoài Khê. Con ngươi đen nhánh của Giang Hoài Khê, vào thời khắc mông lung trong bóng đêm này, so với ngôi sao bầu trời đêm càng thêm lóa mắt, mê người.

Giang Hoài Khê nhạt giọng hỏi cô: “Ngủ không được sao?”

Lục Tử Tranh chỉ cắn môi, xấu hổ nhẹ giọng đáp: “Ừ, có một chút.”

Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, không tin nói: “Chỉ có một chút ư? Tôi đếm được, cậu trở mình 36 lần rồi.”

Nhất thời gương mặt Lục Tử Tranh đỏ bừng: “Cô đếm suốt đấy sao? Là tôi làm ồn đến cô à?”

Giang Hoài Khê lại không trả lời cô, chẳng qua bỗng nhiên ngồi dậy, khom người xuống.

Lục Tử Tranh nghe thấy âm thanh ngăn kéo bị mở ra, rồi lại đóng vào. Tiếp đó, Giang Hoài Khê lại nằm xuống, đưa cho cô một đồ vật lành lạnh man mát có phần sần sùi.

Lục Tử Tranh nhận lấy, đưa tay lên, đặt nó ở trước mặt, mượn ánh trăng tỉ mỉ đánh giá, mới phát hiện, đấy là một con ốc biển. Cô thu tay về, hơi có phần nghi hoặc mà nhìn về phía Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê nghiêng mặt, nhìn ốc biển trong tay Lục Tử Tranh, lạnh nhạt nói: “Đây là ốc biển mà mẹ đưa cho tôi vào lần đầu tiên tôi rời nhà tới nơi đây, bà ấy nói với tôi, ban đêm ngủ không được, thì đặt nó ở bên tai, nó biết ca hát cho tôi nghe.”

Lục Tử Tranh trong sự hỗn loạn, khó khăn cẩn thận đánh giá tìm tòi ốc biển, tin chắc, nó chỉ là ốc biển thông thường.

Giang Hoài Khê nhìn động tác của cô, lại nhẹ giọng cười cười bảo: “Nó chỉ là ốc biển thông thường, có điều, nó thật sự biết ca hát.” Khi đó mỗi lần ban đêm mất ngủ, nàng liền nâng ốc biển đặt ở bên tai, sau đó, sẽ nghe thấy, em trai sẽ nhẹ hát bài hát kia ở bên tai nàng, êm tai cảm động tựa như khi đó cậu tan học về từ vườn trẻ, hào hứng hừng hực hát cho nàng nghe: “Chị ơi chị ơi, hôm nay em học được một bài hát mới đó, em hát cho chị nghe nha... Chị nghe nè...” Nàng hay ôm ốc biển lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng nặng trĩu ngủ say đi...

Lục Tử Tranh lại chau mày lại, kiên định nói: “Cô lừa người.”

Giang Hoài Khê cười nhạt: “Không tin thì cậu nhắm mắt lại, che lỗ tai bên trái, đặt ốc biển bên tai phải, nghiêm túc nghe thử xem.”

Lục Tử Tranh nửa tin nửa ngờ, hoài nghi mà nhìn chằm chằm Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê lại đột nhiên đưa tay ra, một giây sau, bàn tay mang theo chút lạnh lẽo của nàng, liền đặt vào trên mắt Lục Tử Tranh, trong một vùng tăm tối, Lục Tử Tranh nghe thấy, thanh âm nàng, mang theo dịu dàng ấm áp: “Tin tưởng tôi, ngoan đi.”

Lục Tử Tranh cưỡng không được cong cong mặt mày, lộ ra một vệt cười nhè nhẹ. Từ trong chăn, cô đưa tay trái ra, nhẹ nhàng bịt kín tai trái của mình, sau đó, úp ốc biển tới gần trên tai phải - chỗ gần sát Giang Hoài Khê, thật sự nhắm hai mắt lại, nghiêm túc lắng nghe.

Giang Hoài Khê nhìn động tác của Lục Tử Tranh, thu về tay che ở trên mắt Lục Tử Tranh, bên môi cong lên một độ cung mê người.

Lục Tử Tranh ở trong một vùng tăm tối, vẫn chỉ nghe thấy tiếng gió biển gào thét, cùng tiếng sóng biển mãnh liệt vỡ đằng, cô hơi nghi hoặc mà oán giận với Giang Hoài Khê: “Tôi không nghe thấy gì cả, cô lừa người...”

Giang Hoài Khê lại không trả lời cô.

Lục Tử Tranh nghi hoặc chờ đợi thêm một chút, ngay khi cô chuẩn bị mở mắt, tính lấy xuống ốc biển úp bên tai phải này, bỗng dưng nghe thấy một tiếng ca ôn hòa trầm thấp, êm tai lại du dương, nhẹ giọng hát: “Bầu trời đêm hạ xuống, dưới ánh sao tay trong tay. Côn trùng bay côn trùng bay, người đang nhớ tới ai. Trên trời giọt nước mắt của vì sao, dưới đất bông hoa hồng khô héo, gió lạnh thổi gió lạnh thổi. Chỉ cần có người kề bên... [2]”

Phút chốc, Lục Tử Tranh không nhịn được mở mắt ra, nghiêng thân nhìn về phía Giang Hoài Khê. Chỉ nhìn thấy, Giang Hoài Khê nhắm mắt lại, môi mỏng xinh đẹp, nhẹ nhàng mở ra khép vào, tiếng ca tươi đẹp, từng tiếng truyền ra theo động tác môi của nàng. Ánh trăng dịu dàng, khiến gương mặt xinh đẹp của Giang Hoài Khê bịt kín một lớp dịu dàng thiêng liêng, tỏ ra sự mê hoặc càng ngày càng khiến người ta mê say...

Lục Tử Tranh mở to mắt, không chớp mắt nhìn về Giang Hoài Khê, cảm thấy trong lòng dường như có gì đó muốn tràn ra tới rồi.

“Gió lạnh thổi gió lạnh thổi. Chỉ cần có người kề bên...” Theo tiếng ca bé dần, Giang Hoài Khê mở mắt ra, ánh mắt sáng rực nhìn Lục Tử Tranh nói: “Tử Tranh, tôi mãi mãi sẽ không, lừa gạt cậu.” Nói xong, nàng quay người sang, đưa lưng về phía Lục Tử Tranh, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, Tử Tranh, ngủ ngon.”

Lục Tử Tranh lại lần mò xê dịch phía dưới chăn, đến gần Giang Hoài Khê rồi, do dự hồi lâu, cô nhẹ nhàng hỏi Giang Hoài Khê: “Hoài Khê, tôi có thể ôm cô không?”

Cô cảm giác được thân thể Giang Hoài Khê nhẹ nhàng cứng đờ, sau đó, hồi lâu, vẫn không có âm thanh, tựa như đã ngủ rồi.

Lục Tử Tranh nhấp môi khẽ mỉm cười, bỗng nhiên sinh ra vô hạn dũng khí, không trả lời, cô coi như Giang Hoài Khê ngầm đồng ý nhé. Cô nghiêng người dán sát vào phía sau lưng của Giang Hoài Khê, dùng tay nhẹ nhàng vòng qua eo Giang Hoài Khê, cùng Giang Hoài Khê gối lên chung một cái gối, chôn mặt trong mái tóc đen tràn ngập hương thơm của Giang Hoài Khê.

Cảm thụ được nhiệt độ dịu dàng của Giang Hoài Khê trong lồng ngực truyền tới, Lục Tử Tranh rõ ràng cảm nhận được, một phần thiếu hụt trong sinh mệnh, dường như, vừa mới được bổ sung hoàn chỉnh, cô nghe thấy được trong lòng mình, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Chú thích:

[1] Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc: Trích trong Đằng Vương Các tự 滕王閣序 (Vương Bột - 王勃), nghĩa là: Ráng chiều với cò lẻ cùng bay, nước thu cùng trời dài một sắc.

[2] Bài hát Giang Hoài Khê ru ngủ là bài Côn trùng bay (虫儿飞), đây là link, mọi người nghe để ngủ ngon nhé~

Lời editor:

Chắc có nhiều người đọc chương này thấy dài chứ giề, không sai, nó dài x3 lần chương trước đó, mới hôm nào tui còn vui vì sao 2 chương trước ngắn quá, nay nó chơi tui một vố khiến tui đuối quắc cành câu, đúng là 30 chưa phải Tết.. Hừ..
Bình Luận (0)
Comment