Chương 1044
Không để cho kẻ điên khùng kia sẽ tìm được nhược điểm thật sự của anh.
Vì vậy, trong tuần này, anh cố gắng hết sức ở bên cạnh các con, hơn nữa còn bố trí rất nhiều vệ sĩ vây chặt viện dưỡng lão.
Nhưng trong một tuần này lại yên lặng đến đáng sợ.
“Cũng chính vì như vậy cho nên chủ nhân phải cố gắng nhẫn nhịn. Ít ra, cô Cố cũng tạm thời an toàn ở thành phố S. Hơn nữa chúng ta cũng đã cử hộ sĩ âm thầm bảo vệ cô ấy. Chủ nhân, tại sao anh phải đánh cược với an nguy của bản thân chứ? Kẻ thù trong bóng tối, chúng ta ngoài sáng, chủ nhân anh không thể mạo hiểm!” Hình Uy lao tới, chặn đường chủ nhân.
Khuôn mặt như ngọc của Bắc Minh Quân mặt tóat lên vẻ lạnh lẽo thê lương, dưới bầu trời đêm ánh mắt anh xẹt qua ánh sáng lấp lánh, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Không! Hình Uy thề chết cũng không cho chủ nhân mạo hiểm!” Trên gương mặt cương nghị của Hình Uy tràn ngập vẻ “kiên quyết”.
“…” Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn người thuộc hạ trung thành này, giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không có thời gian! Tôi không đợi được nữa. Uy, cậu nên hiểu rõ tại sao tôi lại nóng lòng như vậy!”
Kỳ hạn hôn nhân giữa anh và Dao Dao chỉ còn lại một tuần nữa thôi.
Anh không có thời gian để dây dưa với kẻ cuồng không có điểm dừng này.
Anh nhất định phải… đánh nhanh thắng nhanh.
“Cút ngay!” Vẻ mặt của Bắc Minh Quân u ám, lần này, ánh mắt nhìn Hình Uy của anh càng lúc càng lạnh lẽo và kiên quyết.
“Không được! Tôi tuyệt đối không tránh ra! Chủ nhân, anh như vậy là đi chịu chết!” Hình Uy gấp đến nỗi hốc mắt đỏ bừng: “Chủ nhân anh gánh vác sứ mệnh của gia tộc, huống chi hai cậu chủ nhỏ không thể không có anh! Cho dù có đi chịu chết cũng là để Hình Uy đi!”
Hình Uy nói xong, sống lưng thẳng tắp, sải bước vào sân đi đến chiếc xe có logo của nhà họ Bắc Minh.
Ánh mắt sâu hút của Bắc Minh Quân hơi híp lại, cũng không ngăn cản!
Tiếp theo, Hình Uy lên xe “vèo” một tiếng, dưới bầu trời đêm yên tĩnh chiếc xe lao vút đi…
Lúc này Bắc Minh Quân mới móc điện thoại di động trong túi ra, gọi cho một dãy số xa lạ, rất nhanh, điện thoại đã được nối máy…
“A lô … Như mày muốn, tao đã sai trợ thủ đắc lực nhất của mình rời đi. Bây giờ chỉ còn lại một mình tao. Tiếp theo, mày muốn tao làm gì?” Khớp ngón tay lạnh lẽo của anh vô thức siết chặt điện thoại. Ánh mắt sắc lạnh như dao, im lặng hồi lâu: “Được! Mong mày nói phải giữ lời!”
Bắc Minh Quân đặt điện thoại xuống, gương mặt lạnh như băng của anh căng ra thật chặ. Anh sải bước chui vào chiếc xe việt dã hiện đại tính năng cực mạnh, trong nháy mắt chiếc xe như cá kiếm lao vào bóng đêm vô tận, hoàn toàn đi ngược lại với chiếc xe của Hình Uy.
Ở góc tây bắc của thành phố A, có một khu vực cực kỳ hoang vu. Nơi này được cho là mồ chôn tập thể trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật. Nghe đồn nơi đây đã bỏ hoang mấy chục năm, trong đêm tối thường vang lên mấy tiếng hú thê lương.
Người ta nói rằng đó là tiếng kêu gào của những hồn ma, những xác sống chết trong vô vọng, đêm đêm khóc thương thảm thiết…
Bắc Minh Quân điều khiển xe từ từ lái vào sườn núi hoang vu tối tăm này.
Gió thổi qua rừng già, lá cây kêu xào xạc.
Sởn cả tóc gáy.
Anh dừng xe lại, tắt máy.