Chương 1165
“!” Đôi con ngươi của cô lập tức co lại, suýt chút nữa kêu ra tiếng, đó không phải là cô Phương sao!
“Cô….? Sao dì lại ở đây, dì không phải đã qua…” Chữ ‘đời’ còn chưa nói ra, Cố Tịch Dao lập tức cảm thấy không hợp lắm, theo bản năng đưa tay bịt miệng lại.
Cô Phương mỉm cười với cô một cái, bà ta cũng không có nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Cố Tịch Dao nhất thời không biết nên nói gì nữa, cái này quá là khó tin rồi, mình vậy mà lại đang nói chuyện với cô Phương.
Lại nhìn thấy bà ta lần nữa, Cố Tịch Dao giống như đã tìm được người thân đã thất lạc lâu nay, khóe mắt đột nhiên ướt nhòa.
“Con nhỏ ngốc, khóc cái gì chứ. Sinh lão bệnh tử là chuyện mỗi người đều không thể chạy trốn, phải đối mặt mà.” Cố Phương nói xong, đi đến bên giường ngồi xuống, vẫn duy trì nụ cười hiền từ.
“Dì, cảm ơn món quà mà dì đã cho các con. Còn về cái mà dì cho cháu, cháu cảm thấy cháu không nên nhận. Cháu đang định trả lại cho Bắc Minh Quân, để anh ấy giao cho người thích hợp hơn.”
Cố Tịch Dao vẫn còn muốn tiếp tục nói, nhưng cô Phương lại mỉm cười vươn ra một ngón tay lắc qua lắc lại vài cái, ngăn lời nói tiếp theo của cô lại.
“Tiểu Cố, đừng gấp gáp trả món đồ này lại như vậy, cháu cũng đừng gấp gáp nói cháu không xứng có được thứ này. Dì có thể cảm thấy duyên phận giữa các cháu vẫn chưa có đứt.”
Cô Phương nói xong thì sáp đến bên cạnh của Cố Tịch Dao, vươn tay nắm chặt lấy tay của cô.
Cái loại cảm giác này Cố Tịch Dao chưa từng cảm nhận qua, giống như là điện giật, khẽ tê tê một cái. Cô không cảm nhận được độ ấm trên tay của cô Phương, nhưng vẫn cảm nhận được sự chân thực.
Có chút chuyện Cố Tịch Dao không có nói với cô Phương, đó là do cô có chút nghi kỵ, lo là lỡ như Bắc Minh Quân biết rồi, sẽ đem đến hậu quả như thế nào, cô không cách nào tưởng tượng được.
Nhưng mà bây giờ, cô có thể đem những lời đè nén trong lòng mình nói ra hết với cô Phương: “Dì, dì luôn hy vọng cháu có thể sinh cho Bắc Minh Quân một đứa con gái.” Nói đến đây, bờ má Cố Tịch Dao hiện lên một vệt đỏ: “Trên thực tế, cháu quả thực đã sinh cho anh ấy một đứa con gái, tên là Cửu Cửu. Nó đã hơn 1 tuổi rồi. Bây giờ đã biết đi, biết nói chuyện rồi, chỉ là vẫn chưa nói được lưu loát cho lắm.”
Hễ nói đến chuyện của Cửu Cửu, mặt của Cố Tịch Dao đều sẽ nở rộ ra biểu cảm và nụ cười hạnh phúc.
Cô Phương kinh ngạc, sau đó cũng nở nụ cười: “Ha ha, được, được lắm. Cửu Cửu, là một cái tên hay. Lúc đó trên bàn ăn nói với cháu là hãy sinh thêm cho Quân một đứa con gái đi, thì đã thấy biểu cảm của cháu có chút cổ quái. Còn tưởng là cháu ngại ở trước mặt Phỉ Nhi., hóa ra là như vậy à.”
Cô Phương nói xong, trên mặt lại lộ ra sự nghi hoặc: “Nếu cháu và Quân đã có con gái, vậy tại sao không nói với nó? Không lẽ cháu không muốn để con nhận ba của mình sao?”
Cố Tịch Dao cúi đầu cười khổ: “Sao cháu lại không muốn để các con nhận ba của mình chứ, chỉ là…” Hễ nghĩ đến ban đầu Bắc Minh Quân cướp đi hết hai đứa con, cô muốn nói lại dừng.
“Haizz….” Cô Phương nhìn thấy bộ dạng của Cố Tịch Dao, thở dài một hơi: “Dì nghĩ, cháu không nói với Quân nhất định là có nỗi khổ của cháu. Trước đây Quân làm tổn thương cháu quá sâu, khiến cháu mới có hành động như vậy, dì có thể hiểu.”
“Dì, cảm ơn sự thấu hiểu của dì đối với cháu.” Cố Tịch Dao nói xong, cuối cùng cũng thở phào: “Nhưng mà, dì cứ yên tâm. Cháu sẽ không giấu con gái cho riêng mình, đến lúc thích hợp cháu sẽ nói chuyện con gái cho Bắc Minh Quân biết.”
Cô Phương vui vẻ gật đầu: “Nghe cháu nói như vậy, dì cũng yên tâm rồi.”
Cô Phương nói xong, lại có chút thương cảm: “Dì đi như vậy, đã không còn ai có thể nói chuyện trong lòng được với Quân rồi.”
Bà vươn tay nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc của Cố Tịch Dao.
“Tiểu Cố à, tuy Quân sau này sẽ kết hôn với Phỉ Nhi, nó làm như vậy cũng nhất định sẽ làm tổn thương trái tim của cháu. Tuy cháu sẽ không thừa nhận, nhưng dù sao các cháu vẫn còn có con gái chung, tình cảm của các cháu là có cơ sở. Dì nghĩ, cháu cũng không muốn để cho Trình Trình, Dương Dương còn có Cửu Cửu giống như Quân năm đó, không có ba hoặc là không có mẹ.”