Chương 1166
Cô Phương nói xong thì đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đường chân trời xuất hiện một đường sáng đầy màu sắc, diễm lệ hệt như cầu vồng.
Cô Phương quay đầu mỉm cười với Cố Tịch Dao một cái: “Tiểu Cố, thời gian của dì đến rồi. Sau này Quân nhờ cháu đó.”
Cố Tịch Dao kinh ngạc: “Dì ơi, dì định đi đâu?” Cô vội vàng nhảy xuống giường, đuổi theo qua đó.
Thế nhưng, chỉ ở gần trong gang tấc với cô Phương thôi, nhưng Cố Tịch Dao bất luận thế nào cũng không thể bắt lấy bà được.
Căn phòng ở đằng sau dần dần biến mất, trở thành màu đen vô tận, chỉ có ánh sáng ở xung quanh người của cô Phương, và cả cái chậu hoa mà bà tưới nước.
“Tiểu Cố, cháu biết chậu hoa này tên là gì không? Nó tên là Vong Ưu Thảo, hy vọng cháu và Quân có thể quên hết ưu sầu, sống cho thật tốt.”
Lời của cô Phương vừa dứt, chỉ thấy cơ thể của bà từ từ bay lên theo ánh sáng, bên cạnh bà là những con đom đóm nhảy múa đầy lấp lánh.
Cơ thể Cố Tịch Dao giống như là bị thứ gì đó giam cầm lại, cô chỉ có thể đứng ở nơi cách cô Phương không xa, trơ mắt nhìn cô Phương rời xa mình từng chút một.
“Cô ơi….”
Cố Tịch Dao cuối cùng cũng gọi cô Phương bằng xưng hô mình giấu trong lòng. Nước mắt đã tràn bờ đê, giọt lệ long lanh bay về phía cô Phương.
Qua đôi mắt mơ hồ vì đẫm lệ, nhìn thấy nụ cười của cô Phương vẫn vô cùng hiền từ, bà ta nhìn Cố Tịch Dao vẫy vẫy tay, cuối cùng biến mất thành một chấm sáng rực rỡ.
Cố Tịch Dao vào phòng ngủ, Hình Uy liền lui ra ngoài, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Chủ nhân, cô ấy và hai vị cậu chủ nhỏ đã nghỉ ngơi rồi.” Hình Uy nhẹ giọng báo cáo với Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân gật gật đầu.
Hình Uy gật đầu, lấy ra hai chiếc đệm từ tủ đựng đồ, sau đó sắp xếp cái giường xếp.
Sau đó anh ta lại lấy một cái chăn để trên sofa: “Buổi tối lạnh, lúc ngài nghỉ ngơi thì đắp mền chút đi.”
Bắc Minh Quân gật đầu: “Được, đi nghỉ ngơi đi.”
Ánh đèn đại sảnh được chỉnh tối hơn một chút.
Bắc Minh Quân dựa vào ghế sofa, ngón tay kẹp một điếu thuốc, làn khói màu xanh nhạt phiêu tán trong không khí.
Cả buổi tối đều nhíu mày trằn trọc trăn trở, cái chết của cô Phương và vụ cháy của Nông Gia Lạc, trông bề ngoài là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng, hai chuyện này nếu như đều xảy ra trong cùng một ngày, vậy thì không thể dùng từ ‘ngoài ý muốn’ và ‘trùng hợp’ để định nghĩa rồi.
Anh mang máng cảm nhận được, ở một mức độ nào đó, hai chuyện này hình như có liên quan ở một mấu chốt nào đó.
Nhưng anh từ đầu đến cuối đều nghĩ không thông, sự liên hệ của chúng rốt cuộc là nằm ở đâu.
Mãi đến hơn 4 giờ sáng, ngáp một cái xong, anh mới dựa trên sofa dần dần ngủ thiếp đi.
Mới sáng sớm, trước khi mọi người tỉnh dậy thì Hình Uy đã dậy rồi.