Chương 1613
Cố Tịch Dao cầm bánh ngọt đến trước mặt mẹ: ”Còn chưa ăn cơm đâu, giờ con đến cantin bệnh viện mua chút đồ ăn, ở đây có chút đồ ngọt ăn trước.”
Nói rồi xoay người đi mua cơm.
Cố Tịch Dao đi không lâu Hình Uy dẫn Bắc Minh Quân đến bệnh viện.
Hôm nay anh nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến nói bệnh tình là tình hình bình phục của Lục Lộ, hơn nữa con nói giờ bà không cần có người chăm sóc 24/24 nữa, tình trạng đã chuyển biến tốt hơn.
Cuối cùng còn hỏi một câu có muốn chuyển Lục Lộ từ khu chăm sóc tích cực vip sang phòng bệnh vip không.
Bắc Minh Quân bảo họ trước tiên không cần chuyển phòng bệnh gì đó, đợi anh lát qua xem rồi nói.
Trên đường đến bệnh viện anh cũng mua một bó hoa cẩm chướng và một ít bánh ngọt.
Hình Uy cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh ra, quay đầu thấy Lục Lộ đang dùng tay có chút khó khăn để xúc miếng bánh ngọt lên, từ từ thưởng thức.
…
Bắc Minh Quân bước vào, gật đầu với bác sĩ coi như chào hỏi sau đó đi qua phòng theo dõi bước vào phòng bệnh.
Lục Lộ nghe thấy tiếng động còn nghĩ là Cố Tịch Dao mua cơm nhanh vậy đã trở về, bà không nhìn mà trực tiếp nói: ”Dao mua cơm vội vàng vậy làm gì, ở đây mẹ có đồ ăn mà.”
Bắc Minh Quân nghe vậy, lẽ nào Cố Tịch Dao cũng đến? Anh nhìn lướt qua bó hoa cẩm chướng tươi trên bàn và hộp bánh ngọt trước mặt Lục Lộ.
Chắc là cô đến chưa lâu,
Anh khẽ ho một tiếng: ”Khụ…”
Lục Lộ nghe thấy không phải giọng con gái mình liền ngẩng đầu lên, thấy Bắc Minh Quân đến: ”Ồ, hóa ra là cậu Bắc Minh đến, nãy tôi còn tưởng là Dao con gái tôi.”
Bắc Minh Thiên thay đổi vẻ mặt lạnh như băng, khẽ cười với Lục Lộ: ”Nghe nói bệnh tình của bác đã khá hơn nhiều nên cháu qua thăm một lát.”
Nói rồi khoát tay, Hình Uy đưa hoa và đồ ngọt trên tay cho Bắc Minh Quân.
”Bác gái, cháu đến vội, chưa chuẩn bị gì, đây là chút lòng thành xin bác nhận cho.” Bắc Minh Quân nói rồi đặt bó hoa cẩm chướng của mình cùng với bó hoa của Cố Tịch Dao. Bánh ngọt cũng đặt bên cạnh.
”Cậu Bắc Minh, cậu có thể đến đây thăm bà già tôi là tôi đã thấy có chút ngượng ngùng rồi, còn tốn kém gì chứ.”
”Đây có là gì đâu bác gái, dù nói thế nào thì bác cũng là bề trên, hơn nữa nghe cô ấy nói bác là bạn cũ của ba cháu, là lớp sau, những phép tắc này không thể thiếu được.”
Hình Uy đã chuẩn bị một chiếc ghế đặt bên cạnh giường.
Bắc Minh Quân cúi người ngồi xuống.
”Ha ha, cậu Bắc Minh khách sao rồi. Nghe Dao nói bệnh cuả tôi mấy ngày nữa sẽ bình phục. Chuyện này cũng nhờ phúc của cậu Bắc Minh. Đợi bệnh tôi tốt rồi nhất dịnh sẽ dẫn Dao đến cửa cảm ơn.” Nói đến đây Lục Lộ thu lại nụ cười, trên mặt hiện lên một tia buồn bã: ”Lần trước tôi không thể dự đám tang của ba cậu nên tôi đã bảo Dao đến đó.”
Bắc Minh Quân hiểu tâm trạng hiện tại của Lục Lộ, gật đầu: ”Chuyện này bác gái không cần lo, bác bảo cô ấy đi chúng cháu đã rất cảm kích rồi, ba cháu trên trời có linh thiêng cũng sẽ hiểu.”