Chương 1614
Lục Lộ đang nói chuyện với Bắc Minh Quân thì cửa phòng mở ra, Cố Tịch Dao mang theo cơm bước vào.
”Mẹ xem hôm nay con đã mua những gì, có thịt có rau còn có cả canh…” Cố Tịch Dao vừa nhìn thấy Bắc Minh Thiên ngồi cạnh giường bệnh của mẹ lập tức ngừng nói.
Sắc mặt của cô hơi thay đổi.
Tên ngốc Bắc Minh này là Tôn Ngộ Không phái đến làm khổ cô à? Chuyện sáng sớm chưa tìm anh tính sổ giờ lại còn chạy đến phòng bệnh làm cái đinh trong mắt cô.
Bắc Minh Thiên cũng quay đầu lại nhìn Cố Tịch Dao một cái, nhưng anh lại tỏ ra rất tự nhiên mà gật đầu với cô.
Lục Lộ đặt bánh lại vào trong hộp, Bắc Minh Quân còn giúp bà đóng nắp hộp lại.
”Dao cậu Bắc Minh cũng vừa mới đến, con xem, cậu ấy cũng mang đồ đến thăm mẹ.” Lục Lộ cười, tay chỉ chỉ sau đó lộ ra chút kinh ngạc: ”Con với cậu Bắc Minh mang đến đồ giống nhau này, nếu người khác không biết còn tưởng bọn con tâm linh tương thông đấy, ha ha…”
Cố Tịch Dao nhìn, phải không, đều là hoa cẩm chướng và bánh ngọt của thôn Đạo Hương.
Mặt cô bỗng nhiên đỏ lên: ”Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế. Thăm người bệnh không phải đều là những thứ này à, có gì mà trùng hợp hay không cơ chứ.” Nói rồi cô kéo bàn nhỏ cuả giường bệnh lên rồi đặt đồ ăn lên đó.
Bắc Minh Quân cũng khẽ cười sau đó đứng dậy: ”Bác gái, nếu bệnh của bác đã tốt hơn thì cháu yên tâm rồi. Cháu còn có chút chuyện phải xử lý, không ở đầy làm phiền hai người nữa.”
…
Lục Lộ thấy Bắc Minh Quân chuẩn bị rời đi, vội nói: ”Cậu Bắc Minh thật đúng là ngại quá, đợi tôi tốt hơn nhất định sẽ mời cậu đến nhà tôi làm khách, để con gái tôi làm vài món tiếp đãi cậu.”
”Bác gái đúng là khách sáo quá, được, lời mời của bác cháu nhất định sẽ đến. Thôi giờ cháu đi đây, bác từ từ dùng bữa đi. À đúng rồi, hai ngày nữa có thể bệnh viện sẽ đổi phòng bệnh, có điều yên tâm, phòng mới cũng sẽ không tệ.” Bắc Minh Quân nói rồi, nhìn Cố Tịch Dao một cái rồi hướng ra phía cửa bước đi.
Hình Uy cũng nhỏ giọng nói với Cố Tịch Dao một câu: ”Chúng tôi đi trước đây cô.”
”Dao cậu Bắc Minh đi rồi, còn không mau thay mẹ ra tiễn người ta đi, người ta đã dành thời gian ra để thăm giữa trăm công nghìn việc.” Lục Lộ vội nói.
Cố Tịch Dao gật đầu: ”Mẹ, con đi tiễn bọn họ trước, mẹ ăn cơm đi, con quay lại ngay.”
Tuy trên miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác: Tên Bắc Minh này có thể có lòng tốt ư, còn không phải là sáng sớm làm chuyện xấu, lúc này qua thám thính thực hư, xem xem mình có cáo trạng hay không thôi.
Cố Tịch Dao dẫn Bắc Minh Quân và Hình Uy ra khỏi phòng bệnh rồi xoay người quay lại.
”Dao em không muốn nói gì với tôi à?” Bắc Minh Quân dừng bước xoay người, gọi cô lại.
Cố Tịch Dao xoay người, nhìn sắc mặt Bắc Minh Quân không khỏi sốt ruột: ”Giữa tôi với anh có gì hay mà nói chứ, tôi thấy anh chồn cáo chúc tết gà chẳng tốt gì.”
”Cô, tôi nghĩ cô hiểu lầm ông chủ rồi, hôm nay tôi với ông chủ đến thăm ông cụ và cô Phương, lúc về nhận được điện thoại của bệnh viện nên chúng tôi mới qua đây.” Hình Uy lại không muốn Cố Tịch Dao đổ oan cho ông chủ mình như vậy.
Cố Tịch Dao nhíu mày, xụ mặt nói: ”Dù anh có lòng cũng tốt, không lòng thì cũng thôi. Tôi mong anh sau này tốt hơn là không xuất hiện ở đây nữa. Cứ coi như tôi xin anh đừng quấy rầy mẹ tôi để bà yên tâm dưỡng bệnh có được không, hoặc là nể tình mẹ tôi với ông Bắc Minh là bạn cũng có được không?”
Bắc Minh Quân nhìn Cố Tịch Dao, anh không nói gì mà trực tiếp xoay người bỏ đi,