Chương 1709
“Cô Cố xin đừng gấp gáp, em Bắc Minh Tư Dương hôm nay ở trường, vì trèo lên cây lấy chiếc diều cho bạn học, khi trèo xuống nhất thời không cẩn thận ngã từ trên cây xuống.”
Một câu này giống như chiếc kim đâm vào trong trái tim của Cố Tịch Dao: “Dương Dương thằng bé có sao không, nó bây giờ đang ở đâu?” Cố Tịch Dao có hơi hoảng hốt.
“Bây giờ chúng tôi đang ở phòng y tế của trường, vừa rồi qua kiểm tra của bác sĩ, em ấy không có gãy xương, nhưng có hơi rạn xương.”
“Được được, tôi lập tức đến đó.” Cố Tịch Dao cất điện thoại đi, vội vàng cầm túi xách chạy ra cửa.
Vân Chi Lâm nhìn thấy thần sắc căng thẳng của Cố Tịch Dao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tịch Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt mày Cố Tịch Dao lo lắng, nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Dương Dương thằng bé bị thương ở trường rồi, em muốn qua đó thăm nó thế nào.”
“Em trước tiên đừng hoảng, anh lái xe đưa em đi. Cảm xúc của em bây giờ lái xe rất dễ xảy ra chuyện.”
Cố Tịch Dao khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta mau chóng đi thôi. Đứa trẻ này thật là, mới yên ổn được mấy ngày lại xảy ra chuyện.”
Vân Chi Lâm lái xe chở Cố Tịch Dao đến trường học, cô đi vào phòng y tế của trường, chỉ thấy bên trong có không ít người đang đứng.
Người Cố Tịch Dao có thể nhận ra chỉ có cô giáo chủ nhiệm của Dương Dương và hiệu trưởng.
Những người khác, chắc đều là nhân vật có mặt mũi ở trong trường.
Thật là không ngờ, Dương Dương ngã bị thương lại gây ra động tĩnh lớn như thế.
Cô đâu nghĩ, nhóm người này sở dĩ coi trọng như thế còn không phải là vì lão ba của Dương Dương là Bắc Minh Quân hay sao.
“Dương Dương, thằng nhóc thối, con sao không khiến mẹ bớt lo như vậy hả.” Cố Tịch Dao cũng không thiết chào hỏi với những người này, Dương Dương là điểm yếu của cô, là bảo bối trong lòng cô.
Mọi người nhìn thấy Cố Tịch Dao đến rồi, rất tự giác nhường một con đường nhỏ.
Cố Tịch Dao đến trước giường bệnh, chỉ thấy Dương Dương đang nằm trên giường, một chân dùng nẹp cố định lại.
Dương Dương thấy mẹ đến rồi thì ngoác miệng cười với cô: “Mẹ sao lại đến rồi? Ya, ba Chi Lâm cũng đến rồi. Con chẳng qua chỉ ngã một chút, có cần nhiều người đến như vậy không.”
“Ờm, nếu mẹ của Dương Dương đã đến rồi, mấy người không liên quan như chúng tôi không ở đây nữa.” Hiệu trưởng thấy bây giờ cũng không có chuyện gì, chào hỏi những người khác rồi rời đi.
Đến cuối cùng, cô giáo chủ nhiệm của Dương Dương vỗ vỗ vai của cô bé tóc vàng đứng bên cạnh: “Rebecca, chúng ta cũng lên lớp rồi, qua mấy ngày nữa em lại đến thăm Dương Dương có được không.”
Cô bé tóc vàng chớp chớp đôi mắt xanh đang ngấn nước, khẽ gật đầu.
Sau đó nhìn Dương Dương còn dùng tiếng nước T ngọng nghịu nói: “Dương Dương, cảm ơn cậu lấy con diều cho tớ, cậu là anh hùng trong lòng tớ.”
Nói rồi, cô bé chìa hai tay ôm Dương Dương một cái, hơn nữa còn hôn lên má của cậu nhóc.
Dương Dương lúc này mặt mày không khỏi đỏ ửng, trong lòng cũng vui vẻ: “Khách sáo cái gì chứ, tớ chính là người lấy chuyện giúp người làm niềm vui, sau này có chuyện gì cứ việc đến tìm tớ.”
Ánh mắt biết cười tạm biệt, Rebecca được cô giáo chủ nhiệm dẫn về lớp.