Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1710

Chương 1710

“Ha, nhìn không ra thằng nhóc con còn là kiểu đa tình, vì một cô gái chuyện mạo hiểm gì cũng làm ra được.” Vân Chi Lâm thấy bây giờ trong phòng y tế cũng không có người ngoài, kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường của cậu nhóc, trêu đùa.

Niềm hạnh phúc của Dương Dương còn chưa có giảm, cậu nhóc có hơi kiêu ngạo liếc nhìn Vân Chi Lâm: “Ba Chi Lâm, ba có phải đang đố kỵ không? Ba vì mẹ con làm nhiều chuyện như thế, cũng không thấy mẹ đối với ba như thế chứ gì.”

Cố Tịch Dao nghe xong thì mặt mày đỏ ửng, cô đưa tay đánh nhẹ vào đầu của cậu nhóc: “Cái tên nhóc thối nhà con, từ đâu học được mấy thứ này hả. Xem ra mẹ phải nói với thầy Lạc, bảo thầy ấy bảo con thật tốt. Đừng có học theo chú ba của con.”

Dương Dương nhíu mày, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của mình: “Mẹ, con đã bị thương rồi, không cần tạo thêm vết thương cho con nữa đâu có được không.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Mẹ không thèm lo lắng. Con từ trên cây ngã xuống cũng không sao, mẹ đánh nhẹ con hai cái lẽ nào có chuyện sao? Nói cho con biết, nếu như muốn khiến mẹ bớt lo lắng, chuyện nguy hiểm như vậy đừng có làm nữa cho mẹ.”

“Mẹ, mẹ nghe thấy không, con bây giờ là anh hùng trong lòng Rebecca đó.”

Khi Cố Tịch Dao đang dạy dỗ Dương Dương, cửa phòng y tế mở ra, Trình Trình và Ngô Tiểu Nhị – bạn cùng lớp của Dương Dương từ bên ngoài đi vào.

Khi Dương Dương từ trên cây ngã xuống, Ngô Tiểu Nhị cũng ở đó. Cậu nhóc lập tức đi thông báo cho cô giáo, hơn nữa cùng với cô giáo đưa Dương Dương đến phòng y tế.

Sau đó nghe ngóng lớp của Trình Trình, cũng dẫn cậu nhóc đến đây.

Trình Trình nghe thấy Dương Dương từ trên cây ngã xuống, ngược lại không có cảm thấy quá nhiều bất ngờ và kinh ngạc, nguyên nhân rất đơn giản: cậu em trai này của cậu nhóc, nếu như không gây ra chút chuyện mới khiến cậu nhóc cảm thấy kinh ngạc đó.s

Trình Trình đi đến trước giường của Dương Dương, liếc nhìn cậu nhóc: “Ài, em không sao chứ.”

Thái độ của cậu nhóc ngược lại khiến Dương Dương bất mãn: “Này, em bị thương rồi, anh lại có thái độ như thế. Uổng công khi chúng ta là anh em ruột.”

“Chính vì chúng ta là anh em ruột, anh mới như thế, bởi vì chuyện này đối với em mà nói đã là chuyện thường xuyên như cơm bữa hàng ngày rồi. Nếu như ngày nào cũng lo lắng khi em gây chuyện, vậy còn không phải sẽ mệt chết sao. Được rồi, thấy em còn có sức cãi nhau với anh, chứng tỏ không có chuyện gì rồi.” Trình Trình nói rồi quay đầu nhìn đồng hồ ở cửa phòng y tế.

Sau đó nói với Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm: “Mẹ, ba Chi Lâm hai người ở lại cùng em ấy trước, con đi học đây.”

“Vậy tớ… lão đại, tớ cũng đi học đây.” Ngô Tiểu Nhị cảm thấy mình ở lại đây cũng ngại ngùng, dứt khoát cùng Trình Trình rời khỏi phòng y tế.

Trên đường trở về lớp học, Ngô Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: “Cậu và lão đại của chúng tớ thật sự là anh em ruột sao? Tớ thấy anh em nhà người ta đều là giống nhau, mà hai người các cậu lại trái ngược hoàn toàn.”

Trình Trình thở dài: “Sau này cậu sẽ biết. Có điều cậu phải nhớ sau này khi nó làm chuyện gì nguy hiểm thì cản nó lại, nếu không chỉ có thể thay nó thu dọn tàn cục thôi.”

Trình Trình vừa đi không lâu, Bắc Minh Quân và Hình Uy cũng chạy đến, đằng sau hai người còn có hai y tá đẩy chiếc giường đẩy đến.

Anh bước vào, vừa nhìn đã thấy Cố Tịch Dao, còn có Vân Chi Lâm ngồi ở một bên.

Cùng lúc này bọn họ cũng nhìn thấy Bắc Minh Quân và Hình Uy.

Bình Luận (0)
Comment