Chương 2073
“Còn muốn một điếu nữa không?” Bắc Minh phá vỡ sự im lặng, hỏi cô ta một câu.
Phỉ Nhi mỉm cười nhàn nhạt, sau đó lắc đầu: “Đây là trong những lần ít ỏi từ trước đến nay anh hỏi em có yêu cầu gì. Anh trước nay đều quen với việc ra lệnh cho người khác phải nghe theo anh.”
“Ổ? Vậy sao, tôi sao không cảm thấy thế?” Bắc Minh Quân có lẽ trước giờ rất ít chú ý đến phản ứng của người khác.
“Phải, có điều lần này khi em gặp anh, phát hiện anh có chút khác rồi, cỗ khí thế bức người đó vẫn còn, nhưng lại bớt đi một chút. Có phải những ngày này Cố Tịch Dao đã làm anh thay đổi không ít?” Không hổ Phỉ Nhi là người ở bên cạnh anh thời gian dài nhất, cô ta đã rất hiểu tính khí của Bắc Minh Quân.
Lông mày của Bắc Minh hơi nhướn lên, có lẽ phải, cũng có lẽ không phải.
Phỉ Nhi sau khi thở dài một hơi thì nói: “Quân, còn có chuyện gì muốn hỏi em không?”
Không ngờ Phỉ Nhi đem đối thoại giữa hai người bọn họ quay vào vấn đề chính.
Bắc Minh Quân trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Tôi có một vấn đề cuối cùng, đó chính là cái chết của cô Phương có liên quan gì đến cô hay không?”
Ngữ khí của anh trở nên rất bình ổn, điểm này khiến bản thân Bắc Minh Quân cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Bởi vì phàm là chuyện dính tới việc cô Phương bị hại, anh đều sẽ có hơi kích động.
Nhưng lúc này lại không có.
Là vị trí của cô Phương trong lòng anh đã không quan trọng giống như trước đây sao?
Không, vị trí của bà ở trong lòng Bắc Minh Quân vẫn vững như núi Thái Sơn.
Phỉ Nhi đối với vấn đề cuối cùng của Bắc Minh Quân cảm thấy có hơi ngạc nhiên, bởi vì chuyện này sau khi Bắc Minh Quân chôn cất cô Phương thì không có điều tra nữa.
Cô ta tưởng chuyện này sẽ trôi qua như thế, nhất là sau đó ông cụ Bắc Minh ngoài ý muốn qua đời đã thu hút sự chú ý của Bắc Minh Quân rồi.
Nhưng hôm nay Bắc Minh Quân lại nhắc lại lần nữa, hơn nữa còn nghi ngờ lên người của cô ta.
Phỉ Nhi ngước mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Anh sao lại cho rằng cái chết của cô có liên quan đến em? Lẽ nào nói em tham gia vào chuyện của ông cụ Bắc Minh thì anh bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân cái chết của cô Phương cũng là một lần ngoài ý muốn? Không phải pháp y đã giám định rồi sao?”
“Giám định của pháp y quả thật không phải giả, chỉ có điều cái chết của cô tôi vẫn có một uẩn khúc. Nếu không cô tôi sao đang yên đang lành lại phát bệnh mà chết chứ. Tôi chỉ nghĩ từ chỗ cô biết được hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi.”
Khi Bắc Minh Quân nói thái độ bình tĩnh vô cùng, đây không phải là tâm trạng lúc bình thường của anh, mà là anh đang dùng ý chí của bản thân khống chế mình để không phát điên, ít nhất không phải nổi nóng vào bây giờ. Bởi vì mỗi một ba động trong thái độ của anh, có lẽ đều sẽ ảnh hưởng đến việc Phỉ Nhi có thể chủ động nói ra sự thật hay không?”
***
Phỉ Nhi trầm mặc một lúc, cô ta gật đầu: “Em thừa nhận cái chết của cô Phương cũng có liên quan nhất định với em. Chỉ là nếu như nói cái chết của ông cụ Bắc Minh em là hữu ý, vậy thì cái chết của cô Phương lại là sự vô ý của em.”
Bắc Minh Quân vừa nghe thấy Phỉ Nhi chính miệng thừa nhận, trong lòng bỗng dấy lên một cỗ lửa giận, tay của anh siết thành nắm đấm, siết rất chặt. Ngay cả mạch máu trên mu bàn tay cũng nổi lên.