Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2074.2 - Chương 2074.2075

Chương 2074

Hình Uy căng thẳng nhìn ông chủ, sợ anh sẽ không khống chế được mình, đấm Phỉ Nhi.

Nắm đấm của Bắc Minh Quân nếu như đánh vào người của một người đàn ông cũng sẽ khiến người đó ăn không tiêu, huống chi là một cô gái yếu đuối.

“Nói, sự tình lúc đó rốt cuộc là như thế nào.” Lời từ trong kẽ răng của Bắc Minh Quân rít ra, mang theo một cỗ tức giận khiến người ta rét lạnh sống lưng.

Phỉ Nhi từng thấy anh nổi giận, nhưng bây giờ bộ dạng này của anh mới là lần đầu tiên thấy.

Trong mắt của anh hằn tơ máu, hai huyệt thái dương đều bạnh ra.

Có lẽ là cô ta đã biết mình sẽ có kết cục như vậy, cho dù cô ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không có làm loạn dòng suy nghĩ của cô ta.

“Quân, anh còn nhớ khi ở nông trại, khi em sắp gọi bà ấy là cô, bà ấy đã nói thế nào không? Bà ấy bắt em gọi bà ấy là cô Phương. Nhưng bà ấy lại bảo Cố Tịch Dao gọi là bà ấy là cô. Điều này nói rõ gì chứ? Bà ấy căn bản không có xem em là vợ chưa cưới của anh, xem là người một nhà. Ngược lại xem Cố Tịch Dao làm người của mình. Anh kêu trái tim của em sao có thể chấp nhận được? Em biết ở vị trí của bà ấy trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, cho nên em từ trong lời nói của cô ta nhìn ra được bà ấy sẽ không chúc phúc hai người chúng ta.”

“Cho dù là như thế, cô cũng không cần hại chết bà ấy. Cô tối đối tốt với Tịch Dao chỉ là vì cô ấy sinh nuôi dạy hai đứa con trai cho tôi. Đều là vì đứa trẻ mới đối tốt với cô ấy.”

Phỉ Nhi lắc đầu: “Quân, tâm tư của phụ nữ anh sẽ không hiểu được. Em là phụ nữ trong lòng em rõ ràng nhất. Đương nhiên, nếu như chỉ đơn thuần là chuyện này em cũng sẽ không có ý kiến gì với bà ấy, chỉ là về sau bà ấy lại càng lúc càng tốt với Cố Tịch Dao, xem em hoàn toàn là người ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn. Hai người nói chuyện với bà ấy vào buổi tối, thật ra em đứng ở cách đó không xa nghe lén. Thật ra không phải em muốn làm như thế, mà tối hôm đó, anh còn cùng Cố Tịch Dao ở bên ngoài. Anh kêu người làm vợ chưa cưới như em nghĩ thế nào chứ? Người khác sẽ nhìn trò cười của em như thế nào? Lúc đó, em thấy các người nói chuyện thú vị và quá khứ chỉ có người nhà mới nói. Trong lòng anh lúc đó có từng nghĩ tới em không? Em nghĩ chắc cũng không thể nào, lúc đó anh chắc đã xem Cố Tịch Dao là vợ thật sự của anh rồi.”

Bắc Minh Quân nghe đến đây, trong lòng cũng có hơi không quá thoải mái. Anh nhớ lại tình cảnh dưới ánh trăng khi đó, quả thật mình lúc đó không có nghĩ tới Phỉ Nhi.

“Thật ra, người cô luôn hận không phải Tịch Dao, không phải cô Phương mà chắc là tôi nhỉ.”

Phỉ Nhi đau khổ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt: “Quân, anh nói không sai, đáng lẽ em nên hận anh, hận anh vì sao em ở bên cạnh anh nhiều năm như thế nhưng anh lại chưa từng thật lòng thích em. Ngược lại Cố Tịch Dao chỉ làm giao dịch với anh nhưng anh lại nhớ mãi không quên. Em lại không thể hận anh được, đó là bởi vì tất cả tình yêu của em dành cho anh chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi. Em đã tự mình đa tình.”

***

Phỉ Nhi nói tới đây thì ngày càng nghẹn ngào: “Cuối cùng em cũng tìm thấy một cơ hội: Buổi tối em không ngủ được nên đi ra ngoài giải sầu. Em thấy cô Phương cũng ở bên ngoài. Em lập tức đi tới hỏi bà ta rốt cuộc em có điều gì không tốt mà bà ta lại không chấp nhận em.”

Bắc Minh Quân nghe đến đó thì tinh thần lập tức căng thẳng. Đối với chuyện của cô Phương, anh cũng không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì liên quan đến bà ấy.

“Bà ấy nói thế nào?”

“Bà ta nói thật ra bà ta đối xử tốt với Cố Tịch Dao là vì muốn kiểm tra em. Con dâu nhà Bắc Minh phải chịu được bài kiểm tra này. Nhưng biểu hiện của em lại làm cho bà ta cảm thấy thất vọng. Ngược lại bà ta càng cảm thấy Cố Tịch Dao thích hợp làm con dâu nhà Bắc Minh hơn. Hơn nữa bà ta còn nhiều lần tỏ ý muốn em rời khỏi anh. Thậm chí vì muốn em rời khỏi anh mà còn nói ra một con số. Bà ta nói sẽ nói chuyện này với anh. Em biết anh nhất định sẽ nghe lời cô Phương, nếu bà ta nói với anh thì chắc chắn anh sẽ đồng ý. Cho nên lúc bà ta rời đi, em đã đẩy bà ta một cái. Không nghĩ tới bà ta lại kêu ra tiếng. Em thấy mình không thể ở lại đây được nữa, thay vì để anh đuổi em đi thì không bằng em tự mình đi. Em nghĩ vậy nên vội vàng về phòng mình, định dọn đồ đạc rời đi. Nhưng không nghĩ tới bà ta lại xảy ra chuyện. Lúc đó cũng biết mình không đi được. Chắc anh cũng đã biết chuyện sau đó rồi. Cũng từ đó em đã không còn là Phỉ Nhi trước kia nữa.”


Chương 2075

Nguồn thiếu chương.

Bình Luận (0)
Comment