Chương 671
Hoắc Dung Thành rót một ly nước ấm, lẳng lặng bỏ viên thuốc ngủ màu trắng vào, sau đó xoay người nói: “Uống chút nước đi.”
Ngơ ngác ngẩng đầu lên, Tô Tú Song tê dại nhìn anh.
Thấy vậy, Hoắc Dung Thành nghiêng người.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Tô Tú Song nhanh chóng cầm lấy cốc, uống cạn.
Lần này, tiến bộ một cách vượt bậc.
Hoặc Dung Thành cau mày, lắng lặng quan sát cô.
Mười phút sau, Tô Tú Song đã ngủ say trên giường.
Hoắc Dung Thành nằm bên cạnh cô, dang cánh tay ra ôm cô vào lòng, hai người đối mặt với nhau, anh đặt tay lên eo cô.
Một đêm không mơ màng, ngủ tới tận bình minh.
Tô Tú Song mở mắt ra đã thấy mặt trời lên cao rồi, đã chín giờ rồi.
Chán nản không có động lực và mục tiêu nữa, cô cứ thế ngồi trên giường.
Trong phòng bếp.
Tiếng xoong nồi bát đĩa loảng xoảng chạm vào nhau.
Hoắc Dung Thành đứng trước bếp lửa, nhìn chằm vào nồi nước, anh bỏ gạo vào bên trong, sau đó thêm lửa, lửa rực cháy, bếp bốc khói nghi ngút, anh khẽ ho lụ khụ.
Thật hiếm có lúc nào anh kiên nhẫn làm như thế này.
Gọt vỏ khoai tây, cắt rôi chiên lên.
Chỉ là cách anh cầm dao trên cánh tay nổi đầy gân xanh thật nặng nề, tư thế đó không giống như đang cắt rau củ mà giống như đang chém người vậy.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua.
Anh xuất hiện trước mặt Tô Tú Song với một món rau và một bát cháo.
Tô Tú Song khẽ nhìn xuống, sững sờ, cháo không phải là màu trắng nữa mà là màu vàng, còn món ăn thì đen chỗ vàng, cô không thể nhìn ra đó là món gì.
“Mặc dù hình thức không được đẹp lắm nhưng vị cũng được đó.” Hoắc Dung Thành nhìn cô, hạ giọng nói: “Khoai tây cắt hơi dày nhưng cứ coi nó là khoai lang que mà ăn”
Thì ra món chiên đó chính là khoai tây sợi.
“Tôi không đói, không muốn ăn” cô mấp máy đôi môi nứt nẻ.
Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm: “Đừng ép tôi phải dùng biện pháp cứng rắn”
Dứt lời, anh rút chiếc thắt lưng đang quấn quanh hông mình ra.
Không còn sức lực để chống cự lại anh, Tô Tú Song cầm lấy bát cháo, đổ thẳng vào miệng mình.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành trở nên u ám, nhìn chằm vào cô: “Em đang uống thuốc độc đấy à?”
“1 ..” Tô Tú Song chớp mắt, thuốc độc còn dễ uống hơn cái này.
“Tại sao em không ăn khoai tây?”
Anh hỏi.
“Không muốn”