Chương 672
“Khoai lang que cũng dày như vậy, em không thể cứ coi như vậy mà thưởng thức sao?”
Tô Tú Song không muốn đôi co với anh.
Anh cầm đũa lên, gắp thử khoai tây sợi…
Không giống khoai tây sợi lắm…
Giống khoai tây que hơn, gương mặt Hoắc Dung Thành u ám, cầm chiếc đĩa lên lạnh lùng rời đi.
Mẹ kiếp!
Khó ăn vậy.
Nói trắng ra không giống đồ cho người ăn mà.
Ba ngày sau.
Sáng sớm.
Tô Tú Song vừa mở mắt đã thấy anh ngồi bên giường, đang trả lời điện thoại.
“Ừm. hai giờ chiều tôi sẽ đến công ty, cuộc họp vẫn diễn ra như bình thường, không phải hoãn nữa..”
Tiếng nói chuyện truyền vào tai cô một cách rõ ràng, Tô Tú Song im lặng cúi đầu.
Cũng đúng.
Anh đã ở nông thôn nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc phải đi rồi.
Ngay sau đó, cô ngồi dậy khỏi giường, đeo giày.
Hoắc Dung Thành quay đầu lại nhìn theo hành động khó hiểu của cô, khế nói: “Em đi đâu vậy?”
“Tiễn anh”
Hoắc Dung Thành nhíu mày.
“Anh không phải muốn về thủ đô sao?”
Nghe vậy, một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân tràn l ên đỉnh đầu anh, ngọn lửa trong lòng Hoắc Dung Thành càng cháy dữ dội hơn.
Chết tiệt! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người phụ nữ này đúng là không tim không phổi!
Ngày thường một câu cũng không nói, y như một người câm, bây giờ nghe thấy anh sắp phải đi thì lại mở miệng nói chuyện.
Cô không luyến tiếc, cũng chẳng giữ anh lại. Chỉ cân cô làm nũng một chút, thể hiện chút lưu luyến thì anh chắc chắn sẽ ở lại.
Kết quả thì sao?
Mẹ kiếp, lưu luyến cái gì chứ!
“Tôi có chân có tay, không cần em phải tiễn” Anh sa sâm mặt, lạnh giọng nói.
Tô Tú Song chững lại một chút: “Vậy thì thôi, tôi không tiễn nữa”
“Ẩm”
Hoắc Dung Thành quay lưng rời đi, nặng nề đóng sầm cửa phòng.
Tô Tú Song khẽ nhướng mày, liếc nhìn cửa.
Ngay sau đó, Hoắc Dung Thành quay lại với khuôn mặt anh tuấn u ám, lạnh lùng thốt một câu: “Ăn cơm”