Chương 838
“Ha ha, tôi biết rồi. Tôi làm xong chuyện sẽ quay lại với hai người…”
Mang theo hộp cơm, xách một cái túi nhỏ, Cố Tịch Dao ra ngoài.
Cô không dám quên rằng khi trở về Sabah còn có một việc vô cùng quan trọng khác, đó là trả lại viên kim cương cho dì Như Khiết.
Ở Kota Kinabalu, Sabah, có rất nhiều nơi tập trung người nước T.
Bên trong một quán trà cổ kiểu nước T.
Như thường lệ, Mạc Cẩm Thành ngồi trên chiếc ghế xích đu bằng gỗ gụ chạm trổ hoa văn hình rồng, nghe một bài hát nhỏ, nghỉ ngơi và uống trà.
Những người nước T di cư ra hải ngoại bình thường, hoặc là bị cư dân bản địa đồng hóa, hoặc là bảo lưu lại phong tục do tổ tiên truyền thừa.
Mạc Cẩm Thành chính là kiểu người thứ hai, ông ta có một tình cảm với nước T mạnh mẽ.
Một người lớn tuổi thoải mái hòa nhã như vậy, khó có thể tưởng tượng được rằng ông ta là thủ lĩnh của băng Tam Trúc nổi tiếng ở Sabah.
“Ông Mạc, theo tin tức đáng tin cậy của anh em, tối hôm qua Bắc Minh Quân – tổng giám đốc Bắc Minh thị đã đáp máy bay đến Sabah, hiện tại đã đặt chân ở khách sạn Thanh Song, trước mắt không có bất cứ động tĩnh gì…” Thủ hạ của bang Tam Trúc báo cáo.
Mạc Cẩm Thành bưng ly trà ở trong tay, mỉm cười.
“Rốt cuộc cũng đã chịu đến rồi à?”
Ông ta chờ cái ngày mà Bắc Minh Quân chủ động đến Sabah, đã chờ hơn hai mươi mấy năm rồi.
“Ông Mạc, muốn đi gặp anh ta một lần không?” Thủ hạ của bang Tam Trúc hỏi.
“Đi chứ, chắc chắn phải đi rồi.” Mạc Cẩm Thành nhướng nhướng đôi lông mày hơi hoa râm: “Lấy tính cách của thằng nhóc kia, nếu như tôi không đi tìm cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ không chủ động tìm tôi. Có điều cũng nên để cho cậu ta chờ một chút, bởi vì thời gian tôi chờ đợi còn dài hơn so với cậu ta nhiều.”
“Vâng, ông Mạc.”
Một lát sau, tên thủ hạ của bang Tam Trúc vội vàng chạy vào.
“Ông Mạc, cô Cố đã trở về Sabah rồi, tối hôm qua vừa mới xuống máy bay.”
Ánh mắt của Mạc Cẩm Thành hiện lên một tia kinh ngạc, con bé đã về rồi à? Chắc chắn là nhớ con gái.
“Cô Cố vừa mới gọi điện thoại cho bang Tam Trúc, hỏi là ông Mạc có ở đây hay không, cô ấy muốn tự mình gặp bà Mạc một lần, nói là có cái gì đó muốn trả cho bà chủ.”
Ở Sabah, bất kỳ người nào muốn tự mình tìm vợ chồng Mạc Cẩm Thành thì đều phải thông qua bang Tam Trúc.
Mặc dù Cố Tịch Dao nhận Mạc Cẩm Thành làm ba nuôi, nhưng Mạc Cẩm Thành cũng không hi vọng cô sẽ nhắc đến bất kỳ mối quan hệ gì với bang Tam Trúc. Nhất là ở Sabah, bọn họ không thể quá mức thân thiết như trước đây, cũng là một cách mà Mạc Cẩm Thành dùng để bảo vệ cô.
Khóe miệng của Mạc Cẩm Thành nâng lên, đã đoán được đại khái: “Có nói cho con bé là bà chủ không có ở đây hay không?”
Như Khiết đã đến vùng quê cầu phúc, chắc có lẽ là hai ngày nữa mới có thể trở về đón tết cùng với bọn họ.
“Vẫn chưa nói, vẫn còn đang chờ chỉ thị của ông Mạc.”