Chương 839
Mạc Cẩm Thành suy nghĩ một hồi, trong mắt hiện lên một tia khôn khéo.
Ông ta ngoắc ngoắc tay, kêu cấp dưới đưa lỗ tai đến gần, dặn dò…
…
Khách sạn Thanh Song ở Sabah.
Trong căn phòng khách sạn được trang trí trang hoàng lộng lẫy, Bắc Minh Quân bước ra từ trong phòng tắm.
Mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng rất lớn.
Mấy sợi tóc đen nhánh tùy ý tản ra trên trán, những giọt nước rơi xuống.
Anh như thế này, không ổn trọng giống như ngày bình thường, nhìn có vẻ như mông lung mấy phần.
Ở thành phố A rét lạnh, Sabah thì ấm áp, tạo ra sự chênh lệch rõ ràng.
Những năm gần đây, anh vẫn luôn tránh né không đến đây.
Cho dù Mạc Cẩm Thành đã cho người gửi bao nhiêu thông tin cho anh, anh vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Chỉ có điều, lần này Mạc Cẩm Thành quả thật đã làm anh tức giận.
Không biết có phải là bị khí hậu nhiệt đới của Sabah lây nhiễm hay không, đến mức tâm trạng của anh cũng không tồi tệ như là trong tưởng tượng.
Ngược lại, có một loại nhẹ nhõm không nói nên lời.
Cầm một ly rượu vang đỏ cao cấp ở trên tay, anh đi chân trần, ưu nhã đi đến ban công ngoài trời, lười biếng phơi nắng…
Mặc dù Sabah không phồn hoa như thành phố A, nhưng mà lại có phong cảnh tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác hơn là thành phố A.
Để cho người ta có một loại cảm giác trong sáng, vì thế lưu luyến quên đường về, khó trách…
Ở đây có thể giữ lại một người phụ nữ hơn hai mươi năm!
Một người phụ nữ đã sớm chết hơn hai mươi năm từ trong trí nhớ của anh!
“Chủ tử, vé máy bay đã đặt xong rồi, cậu thật sự xác định chiều nay sẽ trở về thành phố a sao?” Hình Uy đi vào trong phòng, không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Bắc Minh Quân đang ở ngoài ban công.
Từ hôm qua đến Sabah cho đến lúc này, sau khi chủ tử bước chân vào khách sạn Thanh Song thì không hề rời khỏi.
Nhưng mà sáng nay đột nhiên chủ tử lại nói chiều nay muốn về thành phố A, đây quả thật để cho Hình Uy cảm thấy bất ngờ, dù sao chủ tử đến Sabah không phải là vì gặp Mạc Cẩm Thành à? Còn chưa gặp được người thì lại gấp gáp muốn trở về.
Bắc Minh Quân nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm dưới ánh mặt trời, khóe miệng mỏng lộ cho một nụ cười nhỏ không dễ dàng phát hiện.
Sau đó, ngón tay chỉ về phía đường phố ở dưới ban công, nói:
“Ở đầu con phố bên kia có mấy người tóc vàng, kể từ hôm qua đã canh giữ ở nơi đó.”
Hình Uy thuận theo phương hướng nhìn qua, hoàn toàn chính xác, ở bên con phố đó có mấy cậu trai trẻ tuổi nhuộm tóc vàng vừa hút thuốc vừa thỉnh thoảng nhìn sang phía bên này.
Cảm nhận được ánh mắt của Hình Uy, mấy người tóc vàng kia vội vàng né đi, giả bộ có dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
“Người của bang Tam Trúc à?” Hình Uy nhìn thấy rõ ràng hình xăm ba mảnh trúc ở trên tay của một tên tóc vàng.