Chương 844
Trình diễn một đoạn anh hùng cứu mỹ nhân thường xuyên xuất hiện trên tivi.
Mặc dù là anh không thích làm anh hùng, nhưng mà…
Anh vô cùng lo lắng mà xông tới, nhưng mà cũng không xảy ra cái gì cả.
Thậm chí người phụ nữ này còn dùng một tư thế của nữ vương ép buộc mấy tên tóc vàng ngốc nghếch này ngồi xổm dưới mặt đất, ngây thơ vẽ vòng tròn.
Con mẹ nó chứ, cũng quá trêu cợt người rồi!
Cả đời này Quân gia quả thật chưa từng mất mặt như thế.
Nhưng mà cũng không sao cả, Quân gia có thể giả vờ như không mất mặt.
Gương mặt của anh co rút một chút, híp mắt lại nhìn lướt qua đám tóc vàng ngoan ngoãn bị Cố Tịch Dao dạy dỗ.
“Các người đang làm cái gì vậy?” Mi tâm của anh nhăn lại, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Cố Tịch Dao vô thức nhíu mày, trái tim nhỏ bé hầu như vẫn còn chưa khôi phục lại, hung dữ nhìn anh chằm chằm: “Bắc Minh Quân, anh theo dõi tôi hả?”
Cô hoàn toàn không tìm được lý do thứ hai cho câu hỏi tại sao anh lại đến đây?
Trời ơi! Trái tim nhỏ bé của cô lại hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ là cái tên này theo đuôi cô à?
Biết cô nhóc nhỏ ở đâu rồi?
Câu theo dõi này, Quân gia nghe được thiếu chút nữa đã trào máu.
“Tôi theo dõi cô à?” Anh cười nhạo một tiếng: “Tôi còn chưa hỏi cô tại sao lại ở đây, cô ngược lại là chất vấn tôi?”
“Tại sao tôi không thể ở đây được, tốt xấu gì tôi cũng đã sống ở đây hai năm, còn anh thì sao? Không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, ngay cả giày cũng không chịu mang…” Cô lại đánh giá anh một chút, trợn to mắt: “Bắc Minh Quân… không phải là lúc nãy anh cho rằng tôi gặp nguy hiểm gì đó chứ?”
Nhận ra ít nhất là anh vẫn còn có lương tâm đối với cô, lúc này sắc mặt của cô mới thoáng hòa hoãn một chút.
Anh lại sửng sờ, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt nắm đấm không lên tiếng trả lời.
Biết rõ đây là cái bẫy do Mạc Cẩm Thành đặt ra, đáng chết, vậy mà anh lại trúng kế.
Cục tức này anh sẽ tìm Mạc Cẩm Thành tính sổ!
Mấy tên tóc vàng đang ngồi xổm trên mặt đất mới không có tâm trạng nhìn bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau, thế là mấy anh em lén lút di chuyển thân thể của mình, lúc đang chuẩn bị trốn khỏi đây…
“Dừng lại, còn dám chạy? Tất cả ngồi xuống hết cho tôi.”
Cố Tịch Dao rống nhỏ một tiếng, giống như là người mẹ đang giáo dục đứa con không nghe lời, chỉ vào đầu của bọn họ: “Tiếp tục vẽ vòng tròn cho tôi.”
Hu hu…
Nhóm mấy tên tóc vàng đau khổ cau mày, giống như cành cây héo úa tiếp tục vẽ vòng tròn.
Bắc Minh Quân nhìn cảnh tượng như thế này, chợt cảm thấy lúc nãy mình lo lắng căn bản chính là dư thừa!
Xem ra hai năm nay người phụ nữ này đã sớm biết được làm như thế nào để bảo vệ mình ở Sabah.