Chương 845
“Bắc Minh Quân, anh nhìn thấy rồi đó, bọn họ không dám làm gì tôi.” Cố Tịch Dao chuyển mắt nói với anh: “Cho nên anh không cần phải đi theo dõi tôi nữa…”
Khóe môi của Bắc Minh Quân kéo một cái: “Tôi không có theo dõi cô!”
Nói ra từng chữ, giống như là muốn làm rõ mình không làm ra việc nhàm chán như vậy.
“Vậy thì được rồi! Vậy cứ tách ra ở chỗ này đi, ai làm việc đó.” Cố Tịch Dao nắm lấy túi xách liền đi mấy bước, giống như là không kịp chờ đợi mà muốn rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh.
Anh híp đôi mắt sáng tỏ lại, thấp giọng hỏi một tiếng: “Cô đến Sabah làm gì vậy?”
“Tôi…” Cố Tịch Dao lắp bắp, có lẽ là có tật giật mình, dù sao cô nhóc cũng đang ở Sabah, cô trừng mắt liếc anh một cái: “Tôi đến đây chơi không được hả?”
“Ở đây chơi hai năm, cô còn chưa chơi chán à?” Anh nhíu mày chất vấn.
“Vậy anh ở thành phố A chơi nhiều năm như vậy cũng không thấy chơi chán à?”
“Vậy thì sao giống nhau được.” Anh bình tĩnh, thành phố A chính là địa bàn của anh, sao có thể đánh đồng được với Sabah.
“Làm sao lại không giống!” Cô phồng má, trừng mắt liếc nhìn anh: “Tôi cảnh cáo anh đừng có tiếp tục theo dõi tôi nữa, tôi muốn tiếp tục chơi, cứ như vậy đi, tạm biệt.”
Nói xong, cô cầm túi xách đi vòng qua anh, lướt cực nhanh ra khỏi ngõ…
“Đáng chết! Trở lại đây cho tôi.”
Anh gào lên một tiếng, mục đích mà người phụ nữ đến Sabah đủ để cho anh truy vấn đến cùng.
Quân gia co chân đuổi theo, đã thấy cô nhanh nhẹn giống như con sóc băng qua đường, đang chạy về phía khách sạn Thanh Song ở phía đối diện….
Ánh mắt của anh lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười.
Vô thức dừng lại bước chân đang đuổi theo.
Làm như thế nào cũng không nghĩ đến cô lại chạy vào nơi đó.
Giống như là trò chơi mèo vờn chuột, chuột tự động chạy vào trong hang ổ của mèo, mèo cần gì phải liều mạng đuổi theo nữa.
Thế là, Quân gia giàu sang hoàn mỹ, Quân gia cao quý kiêu ngạo, chỉnh sửa lại áo choàng tắm xốc xếch của mình.
Cho dù là đi chân trần, nhưng lại có thể đi giống như là người mẫu trên sân khấu chữ T…
Sau đó cũng đi vào trong khách sạn Thanh Song.
…
Cố Tịch Dao ôm lấy túi xách, chạy thẳng một đường vào trong khách sạn Thanh Song.
Má ơi, trên đời này có người nào xui xẻo giống như cô hay không?
Thế giới này rộng lớn như thế, vậy mà cũng có thể gặp được tên khốn Bắc Minh Quân ở Sabah nữa chứ.
Rốt cuộc đời trước cô đã đào mộ tổ tông của nhà anh hay là làm sao vậy, đời này cứ bị anh bám riết không tha như thế.
May mắn là cô chạy nhanh, nếu như bị anh bắt được thì cô làm sao trở về gặp con gái nhỏ của mình đây.
“Ừm, mình phải nhanh chóng đưa kim cương cho dì Như Khiết, sau đó dẫn cô nhóc đến nông thôn tránh một chút.” Cô vừa lẩm nhẩm vừa đi theo địa chỉ mặt người của bang Tam Trúc đã đưa cho cô, tìm kiếm phòng vip trong khách sạn.
Chờ đã!