Chương 909
Cô còn chưa kịp né tránh…
Chợt thân thể bị một lồng ngực rắn chắc che lại.
”Cẩn thận…
Anh ôm lấy Cố Tịch Dao cùng với tiếng rít khẽ, rồi ngã xuống đất!
Cố Tịch Dao hừ một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng đạn bang bang bay tán loạn.
Mà cô cứ được anh ôm như vậy…
.
Một lúc sau, cuối cùng tiếng súng cũng dừng lại.
Mùi thuốc súng thoang thoảng…
Đây có lẽ là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà Cố Tịch Dao đã trải qua trong đời.
Hóa ra trên đời này quả thực xảy ra chuyện đấu súng đẫm máu!
Người của Mạc Cẩm Thành cuối cùng cũng bắt được tên côn đồ nổ súng.
”Dẫn bọn họ đi thẩm vấn!” Giọng nói của Mạc Cẩm Thành lạnh như băng.
”Vâng, ông Mạc!” Tam Trúc Bang dẫn tên côn đồ đi.
Mạc Cẩm Thành đỡ Dư Như Khiết, lúc này mới đi qua.
”Quân, Dao, các con không sao chứ?”
Cố Tịch Dao thò đầu ra từ dưới Bắc Minh Quân, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi ”Ba Mặc, dì Như Khiết….”
”Dọa con rồi.” Dư Như Khiết nghẹn ngào nói.
Cố Tịch Dao theo bản năng nhìn Bắc Minh Quân, phát hiện người đàn ông này đè trên người cô không có phản ứng gì cả
Tim cô đột ngột nhảy lên một cái, cô quay tay lại, giữ lấy lưng anh.
Bỗng nhiên một chất lỏng đặc sệt dinh dính ấm nóng lướt qua lòng bàn tay cô.
”A…” Cô giơ tay lên nhìn một cái, máu tươi nhuốm đỏ tay cô, cô thét chói tai: ”Bắc Minh Quân….”
Dư Như Khiết cung bị dọa, kêu lên: ”Quân, Quân chảy máu rồi…”
”Mau gọi bác sĩ…” Mặc Cẩm Thành vội vàng phân phó cấp dưới.
Cố Tịch Dao sợ hãi!
Hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt.
Đột nhiên ôm chặt người đàn ông này, cô bị dọa đến tim sắp nhảy ra ngoài rồi!
Những giọt máu chảy theo tay cô nhuộm đỏ chiếc nhẫn kim cương, màu đỏ tươi sáng rực.
Anh nói: Cố Tịch Dao, anh lấy chiếc nhẫn này cưới em làm vợ.
Lúc này cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc lớn, lung lay anh gào khóc.
”Bắc Minh Quân…tên khốn anh, anh mới nói cưới em mà đã chết rồi à…tên vô dụng này…anh tỉnh lại cho em…đừng dọa em nữa…anh tỉnh lại đi, đừng đùa có được không…Quân…”
Không biết là do cô lắc quá mạnh hay là mạng của Bắc Minh Thiên chưa hết.
Lúc Cố Tịch Dao khóc đến mức khàn cả giọng thì thanh âm của anh mới nặng nề truyền đến.
”Đừng…đừng lắc…lắc nữa…là…chết…thật đấy.”
”A…” Cô bỗng nhiên kêu lên, vẻ kinh hỉ hiện lên trên khuôn mặt đẫm nước mắt: ”Anh chưa chết à? Trời ơi, anh chưa chết…”
”Xi…” Anh nặng nề thở ra: ”Ngươi phụ nữ, em đáng chết thật…khắc phu…”