Chương 385
Đôi tay già nua kia mang đến cho Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rất an toàn, nhìn người bà trước mặt, sợ hãi trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tan đi một chút, cảm giác này đặc biệt ấm áp.
Thịnh Hoàn Hoàn bất giác gật gật đầu, nắm tay Lăng Thiên Vũ bước từng bước vào Lăng gia.
Mọi thứ ở Lăng gia đều như thường, xa hoa lại lạnh lẽo.
Ai mà ngờ được dưới bề ngoài xa hoa sạch sẽ này có cất giấu một hầm giam dơ bẩn kh ủng bố, không biết nơi đó đã từng nhốt bao nhiêu người, đã dính bao nhiêu máu tươi.
Chỉ cần nghĩ đến đó, da đầu Thịnh Hoàn Hoàn đã tê dại.
Bạch quản gia đưa bọn họ tới phòng khách, tự tay pha trà cho họ, một lát sau dì Hà bưng một bàn trái cây lên: “Đây là trái cây nhiệt đới vừa đến, đặc biệt thơm ngon ngon miệng, tôi đi bưng chút điểm tâm lên nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn gọi bà lại: “Dì Hà, không vội.”
Hiện tại họ có tâm tình uống trà ăn điểm tâm sao?
Dì Hà nói: “Không có việc gì thưa thiếu phu nhân, điểm tâm đã làm xong rồi, không vội.”
Bạch quản gia cười nói: “Bà ấy biết thiếu phu nhân sắp về thì sáng sớm đã dậy làm rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong đặc biệt cảm kích, niềm vui sướng duy nhất sau khi cô gả vào Lăng Phủ là Bạch quản gia và dì Hà đều đối xử không tồi với cô, có hai ông bà dồn ép, người hầu phía dưới mới không dám bất kính với cô.
Cô thật lòng nói với dì Hà: “Cảm ơn dì Hà.”
Dì Hà sợ hãi: “Thiếu phu nhân thích tay nghề của tôi là vinh hạnh cho tôi, bộ xương già này thường xuyên nhàn rỗi, nên hoạt động nhiều một chút, thiếu phu nhân muốn ăn liền có, tôi lập tức đi lấy.”
Ánh mắt Thịnh lão thái thái luôn đuổi theo bóng dáng dì Hà, rất nhanh dì Hà đã bưng điểm tâm trở lại.
Điểm tâm làm rất tinh xảo, làm người ta rất thèm ăn.
Ánh mắt Thịnh lão thái thái dời từ người dì Hà xuống món ngọt tinh xảo trên bàn, cầm lấy một khối rồi ngửi ngửi, sau đó hiền từ cười nói: “Ngửi thật thơm, làm rất tinh xảo, xem ra tốn không ít thời gian, thật là vất vả cho bà.”
Dì Hà cười nói: “Sao lại vất vả, làm điểm tâm không phải việc tốn sức gì, chỉ cần thận trọng một chút là được, thật sự không vất vả.”
Nói xong, dì Hà đứng ngay ngắn một bên, không biết vì sao, bà cảm thấy ánh mắt của Thịnh lão thái thái đặc biệt sắc bén, không phù hợp với khí chất hiền từ bình thản kia chút nào.
Chẳng lẽ bà ấy đã phát hiện cái gì?
Thịnh lão thái thái không nói thêm nữa, chỉ đặt bên môi cắn một cái, sau đó nói với Thịnh phu nhân và Thịnh lão gia tử: “Không tồi đâu, mọi người cũng nếm thử.”
Thịnh lão gia tử cũng giống như Thịnh lão thái thái, lấy điểm tâm qua đặt lên mũi ngửi trước, sau đó mới bỏ vào miệng, ăn một khối xong thì không động vào nữa.
Mà Thịnh phu nhân lại đặc biệt thích, ăn thêm hai khối.
Sau một chén trà nhỏ, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Bạch quản gia đang đứng một bên: “Chúng tôi muốn xuống tầng hầm xem, xin Bạch quản gia dẫn đường.”
Bạch quản gia ngẩn người: “Thiếu phu nhân, tầng hầm lạnh lắm, bệnh của cô vừa đỡ một chút, nếu cô cần cái gì có thể bảo người hầu đi xuống lấy.”
Tầng hầm luôn rất quỷ dị, hai ngày trước thiếu phu nhân vừa bị dọa ngất dưới hầm giam, ông đâu dám để cô xuống đó, huống chi còn có mấy vị xui gia ở đây, lỡ bị dọa ra bệnh gì thì phải làm sao?