Chương 386
Dì Hà cũng vội nói: “Đúng vậy thiếu phu nhân, ngài cần gì cứ việc mở miệng, tôi giúp ngài mang lên.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai cụ, cảm thấy thật khó mở miệng.
Lúc này Thịnh lão thái thái nhìn dì Hà, cười nói: “Thứ chúng tôi muốn bà không lấy được, các người cũng biết chuyện Hoàn Hoàn bị kinh sợ dưới tầng hầm, nếu không điều tra rõ chuyện này thì chúng tôi khó lòng an tâm, mong rằng Bạch quản gia giúp cho.”
Nói xong, ánh mắt bà dừng lại trên người Bạch quản gia.
Bạch quản gia âm thầm đánh giá bà lão trước mắt, giờ mới biết lần này họ đến là vì tầng hầm quỷ dị kia, ông có chút chần chờ: “Nhưng…”
Thịnh lão thái thái thong dong nói: “Bạch quản gia yên tâm, chúng tôi chỉ vào xem, sẽ không tạo thành tổn thất gì cho Lăng Phủ.”
Bạch quản gia nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Thiếu gia biết chuyện này không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lăng Tiêu trách tội xuống thì một mình tôi gánh vác.”
Bạch quản gia còn có thể nói gì? May mà thiếu phu nhân biết nặng nhẹ, không nói ra hầm giam, nếu không chuyện này thật sự không cách nào xử lý.
Nhưng nếu thiếu gia thật sự trách tội…
Bạch quản gia vẫn có chút do dự, lại nghĩ đến sự thất thường ngày đó của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng đành gật đầu chấp nhận.
Kỳ thật ông cũng muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, vì sao tầng hầm lại thường xuyên có tiếng động lạ.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo người hầu dẫn Lăng Thiên Vũ về phòng, trước khi đi cô còn đưa bùa trừ tà trên người cho Lăng Thiên Vũ, dặn dò cậu rằng: “Thiên Vũ, thứ này rất quan trọng với dì, con giúp dì bảo quản kỹ được không?”
Thịnh Hoàn Hoàn không sợ cái gì, chỉ sợ thế gian này thực sự có thứ không thể khống chế, rốt cuộc ngày đó là ảo giác hay là sự thật, hiện tại cô rất muốn có được một đáp án.
Lăng Thiên Vũ gật đầu thật mạnh.
Bạch quản gia đuổi người hầu đi, chỉ dẫn theo hai vệ sĩ tương đối đáng tin đi vào, chuyện này được âm thầm tiến hành, càng ít người biết càng tốt, tránh làm mọi người khủng hoảng.
Bạch quản gia dẫn đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống tầng hầm, Thịnh phu nhân đang nuôi con nhỏ, sợ tà khí dính vào người nên không theo vào.
Còn Thịnh Hoàn Hoàn, nếu cô không thể tự tra ra chân tướng thì không thể an tâm ở lại nơi này.
Vừa bước vào tầng hầm, Thịnh Hoàn Hoàn đã cảm nhận được hơi lạnh ập vào người, cảm giác lạnh lẽo âm u này quá quen thuộc, giống dưới hầm giam y như đúc.
Không biết có phải từng bị kinh sợ hay không, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy khí lạnh này làm người ta không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
Cô nhìn nhìn Thịnh Đình Đình bên cạnh, cô ta cũng bất giác căng chặt cơ thể, miệng còn nỉ non: “Sao nhiệt độ tầng hầm này lại thấp như thế.”
Tầng hầm này rất lớn, hai phần ba dùng để làm gara, một bên dẫn lên mặt đất, một bên dẫn ra hành lang hầm rượu phía trong.
Bên hầm rượu còn có một cái thang máy, có thể nối thẳng lên lầu.
Một phần ba còn lại dùng để làm hầm rượu và phòng chứa đồ, còn có một gian phòng an toàn, cánh cửa bên trong khóa chặt, đó là không gian cá nhân của Lăng Tiêu, trừ Lăng Tiêu và Bạch quản gia ra thì không ai biết trong đó có gì.