Liên tiếp mấy ngày, Cố Hề Hề vẫn ngây người trong nhà đóng cửa không bước ra ngoài, tin tức bên ngoài ngày càng trở nên thưa thớt.
Tưởng Huy Âm bị Doãn Tư Thần buộc đi coi mắt suốt nửa tháng, cho đến cuối cùng thì cô ta thật sự không chịu nổi nữa, bèn quỳ xuống trước Tiểu H đang theo bên cạnh giám sát, nước mắt nước mũi giàn giụa nhận sai và hứa hẹn thề thốt không bao giờ dám nhắm vào Cố Hề Hề nữa.
Tưởng phu nhân cũng đích thân chủ động gọi điện thoại cho Doãn Tư Thần cầu tình, lúc này anh mới buông tha cho Tưởng Huy Âm.
Sau đó, Doãn Tư Thần để trợ lý nói lại với Tưởng Huy Âm, đây chỉ là chút trừng phạt nhỏ, nếu còn lần sau, thân phận Tưởng gia đại tiểu thư của cô ta sợ là không giữ được!
Đây hoàn toàn không phải đe dọa, vì Doãn Tư Thần anh nói được làm được!
Đối với lời răn dạy này, toàn thân Tưởng Huy Âm rùng mình run lẩy bẩy, cô ta sợ hãi người anh họ của mình từ trong cốt tủy, bởi lẽ vị đế vương lãnh khốc kia luôn là một thủ đoạn mềm dẻo giết người không thấy máu!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
* * *
Bụng Cố Hề Hề càng lúc càng lớn, dần dần, quần áo bắt đầu chật. Thím Trương thường xuyên theo dõi kích cỡ vòng bụng của Cố Hề Hề, không ngừng cho người may thêm quần áo cho cô.
"Thím Trương, không cần may nhiều vậy đâu, bụng lớn nhanh như vậy thì rất nhiều quần áo mặc một lần xong không thể mặc nữa." Cố Hề Hề thấy thím Trương đã chuẩn bị cho cô đến mấy chục bộ trang phục dành cho bà bầu, tức khắc cười lắc đầu nói: "Quần áo chỉ mặc có một lần, quá lãng phí."
Thím Trương cười trả lời: "Thân phận thiếu phu nhân tôn quý, tuyệt đối không thể sơ sót, một bộ quần áo chỉ cần mặc một hai lần thôi. Quần áo của thiếu gia vốn cũng chỉ mặc một lần."
Cố Hề Hề đành im lặng lắc đầu, thật là quá lãng phí, quần áo của hai người họ đều là may mặc thủ công tự thiết kế, không phải là hàng rẻ tiền.
Trong lúc Cố Hề Hề đang cười nói chuyện phiếm cùng thím Trương thì di động của cô vang lên, Tiểu Vương nhanh chóng bước tới đưa di động cho cô.
Cố Hề Hề duỗi tay tiếp nhận, là Giản Tiếu gọi, từ khi trở về đến nay cô rất ít nhận được điện thoại của bà nên lập tức bắt máy.
Bên kia liền truyền đến một tiếng reo chói tai mừng rỡ: "Hề Hề, mẹ mang thai rồi!"
Cái gì?
Mang thai?
Cố Hề Hề cả người đờ ra, mẹ cô.. mang thai rồi?
Cô đột nhiên đứng lên, ánh mắt ngây người một lúc lâu, sau đó mới nói: "Mẹ, mẹ đừng làm con sợ! Mẹ năm nay đã hơn bốn mươi rồi!"
Trong điện thoại Giản Tiếu quả thật vui mừng đến phát điên, không ngừng nói: "Mẹ cũng cho rằng mình nhìn lầm! Nhưng mẹ đã nhiều lần hỏi bác sĩ, ông ấy nói mẹ thật sự mang thai rồi! Đã hai tháng! Hề Hề, rốt cuộc mẹ cũng được làm mẹ rồi!"
Cố Hề Hề giật mình tại chỗ nửa ngày, đột nhiên vui vẻ đến mức nước mắt trào ra: "Mẹ, chúc mừng mẹ! Mẹ rốt cuộc cũng viên mãn. Con bây giờ sẽ về thăm mẹ ngay! Chờ con!"
Cúp điện thoại, Cố Hề Hề liền quay sang nói với Tiểu Vương: "Mau, mau đi chuẩn bị lễ vật cho chị, chị sẽ về quê một chuyến. A, đúng rồi, nói với Tư Thần một tiếng, mẹ của chị mang thai, chị muốn mang theo nhiều đồ tẩm bổ một chút! Thân thể mẹ không khoẻ, tuổi đã lớn nhưng là lần đầu mang thai, nên bồi bổ thật tốt. A, còn nữa, thời gian trước không phải bà nội cho chị một cây nhân sâm sao? Nhớ mang theo! A, chị nhớ ra rồi, đúng rồi, phải mang theo nhiều tiền mặt. Đi ra ngoài có nhiều tiền thì càng tiện hơn.. Còn nữa, gọi ngay cho bệnh viện, lần này mang theo bác sĩ, chị muốn đích thân kiểm tra xem, bác sĩ khác không tin tưởng được!"
Nhìn thấy bộ dáng Cố Hề Hề vui mừng đến thất thố, thím Trương mỉm cười bước tới kéo người cô ngồi lại trên ghế: "Thiếu phu nhân, đây là hỷ sự! Nhưng mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng! Chi bằng gọi điện báo cho thiếu gia trước một tiếng, xem thiếu gia có an bài gì không đã?"
Cố Hề Hề hít sâu một hơi: "Đúng đúng đúng, may là có thím Trương nhắc nhở. Tôi muốn đích thân báo tin tốt này cho Tư Thần biết!"
Cố Hề Hề liền gọi điện thoại cho Tư Thần, điện thoại vừa vang lên ba tiếng thì phía bên kia đã nhấc máy.
"Tư Thần, nói cho anh một tin vui, mẹ em mang thai rồi! Bà ấy rốt cuộc đã mang thai, cuối cùng thì bà ấy cũng có cơ hội được làm mẹ rồi!" Trong điện thoại Cố Hề Hề vừa khóc lại vừa cười.
Doãn Tư Thần ngẩn ra, ngay sau đó nói: "Đây đúng là chuyện tốt! Em ở nhà chờ anh, chờ anh sắp xếp xong mọi chuyện ở đây rồi cùng nhau trở về thăm mẹ em."
"Được ạ!" Cố Hề Hề lúc này mới bình ổn lại, quay sang dặn dò Tiểu Vương: "Em đi trước chuẩn bị đi, Tư Thần một lát nữa sẽ về!"
Tiểu Vương vâng lệnh rồi xoay người đi chuẩn bị lễ vật.
Tốc độ của Tiểu Vương rất nhanh nhẹn, các món lễ vật đã được đóng gói thành một kiện lớn, trong đó nhiều nhất là đồ dinh dưỡng, các loại thuốc bổ. Giản Tiếu hàng năm vất vả, thân thể nhất định là đã bị tiêu hao rất nhiều, hơn nữa ở tuổi này còn có thai, rủi ro càng lớn hơn, cho nên Cố Hề Hề mới không yên tâm.
Chưa đến một tiếng sau thì Doãn Tư Thần đã trở về, từ xa anh nhìn thấy cô đứng trước cửa kiễng chân ngóng nhìn, bộ dáng trông chờ của cô làm đáy lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mỗi ngày đúng giờ về nhà, đó là niềm vui và cũng là sự chờ đợi lớn nhất của anh, nghĩ đến ở mái ấm này có một người đang chờ anh về cùng nhau ăn cơm, cảm giác này khiến trái tim lạnh giá của anh như muốn tan ra.
Doãn Tư Thần vừa vào cửa thì thấy trên đất nhiều hành lý đều được chuẩn bị sẵn, tức khắc cười hỏi: "Tất cả đã chuẩn bị xong rồi?"
Cố Hề Hề vội vàng gật đầu, cô hiện tại hận không thể lập tức về nhà nhìn xem thật sự có phải cô có thêm một em trai hay em gái nữa không!
Doãn Tư Thần nói với Tiểu A phía sau: "Đi chuẩn bị trực thăng, bay thẳng qua đó. Căn nhà đó không thể ở nhiều người, chuẩn bị thêm chỗ ở đi."
Tiểu A cung kính trả lời: "Đã mua xong một căn nhà ngay bên cạnh rồi."
"Ừ." Doãn Tư Thần gật đầu.
Cố Hề Hề ngẩn ra nhìn Doãn Tư Thần: "Anh mua nguyên một căn nhà?"
"Ừ, lần này em trở về hẳn sẽ ở lại vài ngày, người hầu hạ cũng không ít, một căn nhà thì ở sao đủ? Cho nên đơn giản mua thêm một căn, có nơi cất thêm đồ vật cũng tốt." Doãn Tư Thần thảo luận vấn đề này một cách tùy hứng làm Cố Hề Hề không khỏi bất đắc dĩ.
Chỉ về quê có vài ngày mà lại mua hẳn một căn nhà.. Được rồi, chồng cô quá nhiều tiền, đây cũng là một chuyện phiền toái.
"Còn thất thần cái gì?" Doãn Tư Thần duỗi tay tiếp nhận áo khoác từ người hầu, khoác thêm cho Cố Hề Hề: "Đừng làm con của anh lạnh."
Cố Hề Hề hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần một cái, bây giờ mỗi ngày anh tan tầm trở về nhà thì việc đầu tiên chính là ôm bụng của cô nói chuyện không ngừng, nói đến hăng say hứng thú!
Mỗi ngày cứ tới thời gian cố định đó, tên gia hỏa nghịch ngợm trong bụng lại phá lệ động tay động chân, dường như cũng đang đợi Doãn Tư Thần trở về.
Cố Hề Hề gọi điện thoại cho Doãn gia báo một tiếng, sau khi nghe lời dặn dò của Doãn lão phu nhân liền cùng Doãn Tư Thần trực tiếp lên trực thăng bay thẳng về quê.
Giản Tiếu vừa cúp điện thoại chừng hai tiếng sau thì đã thấy con gái và con rể mang theo túi lớn túi nhỏ đã quay về.
"Nhanh vậy sao? Mẹ còn chưa kịp đi chợ mua đồ ăn." Giản Tiếu nghĩ Cố Hề Hề trở về cũng phải buổi chiều, không ngờ nhanh đến vậy.
"Còn không phải do con quá sốt ruột sao?" Cố Hề Hề vui vẻ nói: "Mẹ, con mang theo bác sĩ về đây, mẹ đi kiểm tra một chút đi, con muốn đích thân xác định!"
Giản Tiếu đỏ mặt: "Con xem con kìa, bày vẽ làm gì chứ? Không sợ mất mặt sao, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi.."
"Nào có lớn tuổi? Những minh tinh màn bạc đều hơn bốn mươi mới sinh con đó thôi!" Cố Hề Hề đẩy Giản Tiếu vào trong phòng, bắt đầu kiểm tra một lượt.
Bên ngoài tuy trời lạnh giá rét nhưng trong nhà có máy sưởi, không khí khá dễ chịu ấm áp. Vì để đảm bảo độ ấm ổn định, Tiểu A đã chuẩn bị thêm mấy cái điều hòa lớn có công năng sưởi.
Lần kiểm tra này của Giản Tiếu tương đối dài, kiểm tra toàn diện từng cái một, đến khi nhận được báo cáo của bác sĩ xong Cố Hề Hề mới hoàn toàn yên tâm. Trong lòng cô tự nhiên thầm nghĩ thật không biết nếu Cố Gia Cường còn sống, nhìn thấy một màn này không biết sẽ có tâm tình gì!
Doãn Tư Thần dường như nhìn thấu tâm tư của Cố Hề Hề, tức khắc cười: "Nhân cơ hội này thì xả giận cũng tốt. Cố gia không phải còn có những người khác sao?"
Cố Hề Hề lắc đầu: "Thôi, người đã không còn, không có gì mà giận nữa hay không. Em chỉ muốn đứa bé này được bình an sinh ra là đủ rồi."
Lúc này bác sĩ đứng bên cạnh như có điều gì muốn nói lại thôi.
Doãn Tư Thần thấy được, khoé mắt liếc một cái: "Có điều gì muốn nói?"
"Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, thai phụ tuy mang thai nhưng thân thể trước đây từng bị hao tổn khí huyết cực kỳ nghiêm trọng, đứa bé này chưa chắc có thể giữ được." Bác sĩ châm chước một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa thể chất của thai phụ có điểm đặc thù, tôi vừa rồi hỏi một chút về nhóm máu của thai phụ và ba đứa nhỏ thì một người là AB-, một người là O-!"
Trong lòng Cố Hề Hề dấy lên cảm giác bất an: "Vậy thì sao?"
"Như vậy sẽ sinh ra một đứa bé bẩm sinh bị bệnh máu trắng!" Bác sĩ nhíu mày thật chặt, tiếp tục nói: "Hơn nữa căn cứ vào kết quả kiểm qua, khả năng này vô cùng cao."
Sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt, thân thể rung động, lảo đảo dựa vào người Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần nhanh chóng ôm lấy Cố Hề Hề, không ngừng vỗ về an ủi cô, nói với bác sĩ: "Nói hết đi."
Bác sĩ cảm nhận được sát khí từ người Doãn Tư Thần, nhịn không được run run, vội vàng nói: "Thiết bị của chúng ta toàn là máy móc tân tiến đứng đầu toàn cầu, số liệu phân tích tuyệt đối không sai. Căn cứ theo suy đoán của tôi, hiện tượng máu trắng xác suất là 80%."
"Nói cho tôi biết kết quả! Kết quả xấu nhất là gì?" Giọng nói Cố Hề Hề có chút run rẩy, sự vui vẻ hạnh phúc của cô trong nháy mắt như bị ném vào địa ngục.
Cô không thể tin nổi một chuyện vui vẻ trong phút chốc lại có thể biến thành cơn ác mộng!
"Sẽ tử vong.." Bác sĩ quyết đoán trả lời: "Tuy có thể dùng dược liệu can thiệp nhưng thể chất thai phụ thật sự là quá kém. Hơn nữa đã qua độ tuổi phù hợp cho việc mang thai nên khả năng không thể kéo dài. Một khi không tốt thì sẽ liên lụy cả người mẹ lẫn thai nhi, khiến cả hai cùng tử vong."
"Ông nói cái gì?" Cố Hề Hề duỗi tay bắt lấy cánh tay của bác sĩ, ngón tay liều mạng bấu chặt lấy đối phương, sắc mặt cực kỳ hoảng sợ: "Sao có thể như vậy? Sao lại có chuyện như vậy? Không, tuyệt đối không thể! Mẹ vất vả lắm mới tìm được hạnh phúc, sao lại có thể chết? Tuyệt đối không thể!"