Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 274

Cô đến đây mang theo rất nhiều đồ bổ dưỡng, nhân sâm quý hiếm, có cả bác sĩ giỏi nhất, máy móc thiết bị tốt nhất, không lẽ tất cả đều không có ích gì cho mẹ cô?

Bác sĩ tựa như đoán được suy nghĩ của Cố Hề Hề, liền nói: "Đương nhiên không phải không thể giữ lại cả người mẹ và đứa bé, chỉ là thân thể của thai phụ đã bị thương tổn quá nhiều, chỉ e tuổi thọ sẽ bị rút ngắn. Hơn nữa việc kiểm tra máu vẫn còn một chút bất thường, hiện tại chưa thể kết luận gì, cần có thêm vài xét nghiệm nữa. Thiếu phu nhân, trước đây mẹ của cô có hay bị choáng váng, hơn nữa dù ăn uống thế nào thì vẫn rất gầy gò đúng không?"

Cố Hề Hề gật đầu: "Đúng, mẹ tôi luôn như vậy."

Cũng bởi vì vậy nên mặc dù Giản Tiếu đã hơn bốn mươi, nhưng vóc dáng lại nhỏ bé mảnh khảnh như một thiếu nữ.

Bác sĩ than nhẹ một tiếng: "Nếu tôi đoán không nhầm, lúc còn trẻ thai phụ từng dùng một loại dược phẩm nguy hiểm, hiện tại chưa có kết quả xét nghiệm sau cùng nên tôi không thể nói chính xác. Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, tôi xin phép đi trước để làm các xét nghiệm cần thiết, từ giờ cho đến trước khi có kết quả thì chưa thể kết luận gì."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn Tư Thần gật gật đầu, khi bác sĩ rời khỏi thì anh từ từ dìu Cố Hề Hề ngồi xuống.

"Hề Hề, em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn!" Anh nhìn bộ dáng thất thần của cô mà cảm thấy đau lòng: "Trình độ chuyên môn của các bác sĩ ở Doãn gia rất cao, tuyệt đối không thể bà ấy xảy ra chuyện gì! Nếu không thì chẳng phải còn có Vân gia sao?"

Lời nhắc nhở của Doãn Tư Thần khiến Cố Hề Hề sực nhớ ra.. Đúng vậy, Vân gia chính là tàng thư các trăm năm, tích lũy bao nhiêu điển tích tinh hoa học thuật lẫn y thuật!

Nhưng.. cô có thể cậy nhờ Vân gia giúp đỡ hay không!

Nền y học hiện đại chẩn đoán Vân Nặc không thể qua khỏi tuổi mười sáu, nhưng y thuật tinh diệu của Vân gia đã vượt qua được giới hạn này, giúp Vân Nặc duy trì cuộc sống đến năm hai mươi mốt tuổi! Không chừng Vân gia thật sự có cách để giải quyết vấn đề của Giản Tiếu?

Lúc này Giản Tiếu từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đang ngồi cạnh nhau, bà liền nở nụ cười: "Sao rồi con gái? Con yên tâm chưa?"

Cố Hề Hề thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn, muốn nói gì nhưng lại thôi, cô không thể để mẹ mình chỉ vừa cảm nhận được hạnh phúc mang thai ngắn ngủi mà phải chịu đả kích này!

Sao cô có thể tàn nhẫn mà nói sự thật này cho bà?

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Hề Hề, ngầm ý an ủi cô, rồi ngẩng đầu nhìn Giản Tiếu: "Mẹ, bác sĩ nói tất cả đều tốt. Đúng rồi, ba đứa bé đâu? Ông ấy biết tin này chưa?"

Câu hỏi này đồng thời nhắc nhở cả Giản Tiếu và Cố Hề Hề. Đúng vậy, chuyện như thế này thì cần thương lượng với Mạch Luân!

Cố Hề Hề lập tức hỏi: "Mẹ, chú Mạch Luân ở đâu? Chuyện này không nên giấu chú ấy! Chú ấy biết mình được làm ba nhất định sẽ rất vui!"

Gương mặt Giản Tiếu bỗng nhiên trở nên cổ quái.

"Mẹ sao vậy?" Cố Hề Hề tức khắc đứng lên bước đến bên cạnh Giản Tiếu: "Mẹ chưa nói cho chú ấy biết sao?"

Nụ cười của Giản Tiếu trong nháy mắt trở nên cứng đờ, nhẹ nhàng trả lời: "Mạch Luân.. đã đi vắng mấy bữa nay."

Cố Hề Hề không nghĩ ngợi gì, tiếp tục nói: "Mẹ có thể gọi điện thoại báo với chú ấy mà."

Ý cười trên môi Giản Tiếu tắt dần, chậm rãi nói: "Di động của ông ấy không liên lạc được.."

Không biết vì sao trong lòng Cố Hề Hề lại dấy lên một linh cảm xấu, cô theo bản năng hướng nhìn Doãn Tư Thần. Hiện tại từ trong tiềm thức thì cô đã xem anh là chỗ dựa, mỗi khi xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên cô muốn chia sẻ và lắng nghe ý kiến là anh.

Doãn Tư Thần không nghĩ đến chuyện Mạch Luân đột nhiên biến mất, ánh mắt anh hơi loé loé lên, nhưng nhanh chóng trấn an hai người: "Có lẽ ông ấy bận, dù sao bản chất công việc của ông ấy cũng buộc phải thường xuyên công tác nhiều nơi. Giờ đã trưa rồi, người hầu sẽ chuẩn bị đồ ăn ngay, cả hai người bây giờ đều cần phải bồi bổ thật tốt."

Cố Hề Hề liền an ủi Giản Tiếu: "Đúng vậy, mẹ, lần này con mang về cho mẹ rất nhiều đồ tẩm bổ, mẹ nhất định phải tự chăm sóc bản thân trắng trẻo mập mạp!"

"Thôi, để mẹ làm. Hai con về nhà chính là khách, sao lại để các con động tay động chân!" Giản Tiếu phân trần rồi đẩy mọi người ra khỏi bếp, bà vui vẻ chuẩn bị bữa trưa.

Thấy Giản Tiếu vui vẻ, Cố Hề Hề càng không nỡ nói ra sự thật cho bà!

Vì điều đó quả thật tàn khốc!

Mẹ của cô vất vả lắm mới thoái khỏi địa ngục của Cố gia, cứ ngỡ rằng cuộc đời từ đây sẽ xuôi chèo mát mái mà bình an sống, nhưng lại.. Vì cái gì mà chuyện trở thành như vậy?

Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần: "Có thể nghĩ cách để liên lạc với Mạch Luân không? Chuyện này chúng ta cần bàn bạc với ông ấy một chút! Dù sao ông ấy vẫn là ba của đứa bé!"

Ngón tay của Doãn Tư Thần yêu chiều vuốt ve đầu của Cố Hề Hề, ánh mắt anh ngưng trọng lại, xẹt qua một tia lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: "Mạch Luân đang có ý trốn tránh."

"Cái gì?" Cố Hề Hề sửng sốt: "Sao có thể?"

Lúc ở trên du thuyền, rõ ràng cô nhận ra Mạch Luân đối với mẹ cô là nghiêm túc mà!

Ông ta sao có thể trốn tránh mẹ? Không lẽ ông ta là loại đàn ông không muốn chịu trách nhiệm?

Thanh âm Doãn Tư Thần lạnh lùng: "Nếu không thì sao ông ta không chủ động liên hệ? Từ thái độ của mẹ thì đã nhận ra bà ấy đã cố gắng liên lạc rất nhiều lần, nhưng Mạch Luân đã lựa chọn né tránh. Chỉ có hai khả năng, ông ấy cố ý lẩn tránh, hoặc không thể không lẩn tránh. Dù nguyên nhân gì thì chuyện này ông ấy nhất định đứng ngoài cuộc."

Cố Hề Hề ngơ ngẩn nhìn Doãn Tư Thần, cô cảm thấy mình không thể chấp nhận được cách giải thích này của anh.

Sao có thể? Hai người họ không phải đôi bên tự nguyện yêu đương sao?

Cả hai đều là người trưởng thành, tuổi đời đã hơn bốn mươi, làm sao lại không chịu trách nhiệm với bản thân và chuyện mình đã làm? Hơn nữa với khả năng của Mạch Luân thì việc nuôi một đứa bé hoàn toàn không ảnh hưởng.

Cô chỉ là chị nuôi, nhưng sẵn sàng chăm sóc cho đứa em này, hơn nữa cô đã sớm chuẩn bị cho mẹ tiền để dưỡng gia, cuộc sống sau này của bà nhất định không thiếu thốn về mặt vật chất. Nếu đã vậy thì sao Mạch Luân phải trốn tránh? Chuyện này liệu còn ẩn tình gì khác?

Ánh mắt Doãn Tư Thần khẽ liếc về hướng Tiểu A, Tiểu A nhạy bén cúi đầu rồi rời đi, lập tức điều tra về Mạch Luân.

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng ôm Cố Hề Hề, cằm anh tì vào đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói: "Kết quả kiểm tra sau cùng vẫn chưa có, chuyện chưa chắc đã tệ như chúng ta nghĩ. Kết quả sẽ sớm được gửi đến bệnh viện, khi đó bác sĩ sẽ có kết luận chính xác. Hiện tại mẹ đang rất hạnh phúc, chúng ta cứ cố gắng giúp bà vui vẻ đi."

Cố Hề Hề yên lặng gật đầu.

"Em yên tâm, anh đã cho người điều tra việc của Mạch Luân." Doãn Tư Thần thấp giọng nói: "Người đàn ông này có điểm bất thường."

Cố Hề Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.

"Nghĩ lại thì ông ta xuất hiện quá mức trùng hợp." Doãn Tư Thần tiếp tục vuốt ve mái tóc Cố Hề Hề: "Chúng ta vừa dọn đến đây không lâu thì gặp ông ta. Thời gian trước chúng ta chỉ chú ý việc đối phó người khác mà quên mất sự tồn tại của Mạch Luân. Hay nói cách khác, chúng ta đã xem nhẹ việc ông ta qua lại với mẹ và sự ảnh hưởng của ông ta đối với mẹ."

"Anh nghi ngờ Mạch Luân cố tình nhắm vào anh?" Cố Hề Hề cảnh giác nhìn Doãn Tư Thần.

"Không, anh hoài nghi mục tiêu chính là em." Doãn Tư Thần ngạo nghễ nói: "Người dám nhắm vào anh thì chưa tồn tại trên đời này. Nhưng em thì khác, em có rất nhiều điểm yếu, mẹ chính là nhược điểm lớn nhất của em."

Biểu tình Cố Hề Hề trở nên cứng đờ, miễn cưỡng gật đầu, tiếp tục truy vấn: "Vậy anh đoán người đứng sau là ai? Vì cái gì họ lại nhắm vào em?"

"Trước mắt chưa thể xác định được." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười: "Dù mục đích của đối phương là gì thì sớm muộn cũng phải lòi đuôi cáo ra. Hề Hề, hiện tại em nên cân nhắc suy xét về đứa bé, em thật sự muốn mẹ giữ đứa bé này sao?"

"Tại sao không chứ?" Cố Hề Hề hỏi lại.

"Em không lẽ không nghĩ tới việc mẹ em và Mạch Luân chưa chính thức kết hôn.." Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng: "Nếu Mạch Luân muốn kết hôn với mẹ của em, ông ta sẽ không khiến bà ấy có thai rồi biến mất. Nếu mẹ em không kết hôn mà có con, mọi người sẽ dèm pha gây ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của bà ấy. Đương nhiên chúng ta có thể đưa bà ấy đến một nơi thật xa để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mấu chốt chính là mẹ em có chấp nhận lựa chọn đó không?"

Đáy lòng Cố Hề Hề đã vang lên tiếng chuông cảnh báo liên hồi.

Đúng vậy, nếu mẹ nguyện ý rời khỏi nơi này thì lúc ly hôn với Cố Gia Cường cũng đã đi rồi. Cô đã từng nhiều lần ngỏ ý với mẹ rằng bà nên theo cô đến nơi khác, nhưng bà luôn cự tuyệt vì quen sống ở chỗ này.

Nhưng nếu mẹ tiếp tục ở lại đây, có con trước khi kết hôn.. không biết người bên ngoài sẽ nói như thế nào về mẹ! Hơn nữa, rủi ro đứa bé này không giữ được rất lớn, vạn nhất nếu có bất trắc thì cả đời này của mẹ..

Điều quan trọng nhất bây giờ là Mạch Luân không biết đang ở đâu, thật là đau đầu!

Lúc này Tiểu A quay lại, bước đến bên cạnh thấp giọng bẩm báo với Doãn Tư Thần, gương mặt anh bỗng nhiên biến sắc!

Cố Hề Hề nhận ra Doãn Tư Thần khác thường, biểu tình của anh thay đổi từ khiếp sợ đến phẫn nộ, nhưng chỉ vài giây đã mau chóng bình tĩnh.

Dù chỉ thoáng chốc nhưng đã khiến trong lòng Cố Hề Hề cảm thấy run sợ.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Cố Hề Hề nhịn không được liền nắm lấy tay anh: "Tư Thần, đừng giấu em! Nói cho em biết sự thật đi!"

Ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hề Hề, câu trả lời tựa như phải gằn ra từng chữ qua kẽ răng: "Quả nhiên là nhằm vào em!"

Đáy lòng Cố Hề Hề thả lỏng hơn một chút: "Dù nhắm vào em cũng không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến mẹ là được! Em có thể chịu được!"

"Em.. có muốn để mẹ và người của Vân gia gặp mặt nói chuyện không?" Thanh âm Doãn Tư Thần trở nên khô khốc: "Có lẽ sau khi họ gặp nhau thì rất nhiều chuyện sẽ được sáng tỏ."

Cố Hề Hề nghi hoặc nhìn Doãn Tư Thần: "Anh đang nói gì vậy?"

"Có lẽ anh biết lý do thật sự khiến cơ thể mẹ em bị suy nhược. Bởi vì Cố Gia Cường và bà ấy tuyệt đối không được phép có con, việc Cố Gia Cường vô sinh chỉ là trùng hợp, nhưng mẹ em thì đã bị định trước phải như vậy." Ánh mắt Doãn Tư Thần càng lúc càng phức tạp.

Sự bất an trong lòng Cố Hề Hề ngày càng mãnh liệt..

Rốt cuộc thì ẩn tình chuyện này là gì?
Bình Luận (0)
Comment