Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 25

Đơn Triết Hạo coi như lợi hại, chống cự thời gian dài như thế, cũng xem như hưởng thụ, nhìn bên cây đại thụ, bắt được người ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn gương mặt bị dọa sợ đến chẳng còn tí máu của Giản Nhụy Ái: "Đi thôi!"

Bọn họ thoát đi đến phía sau cây, Giản Nhụy Ái bị hù dọa đến mặt mày trắng bệch rồi, lo sợ nhìn sắc mặt nặng nề của Đơn Triết Hạo, sợ hãi trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo, ôm thật chặt lồng ngực anh.

Cô có thể thấy được vẻ mặt khác thường của anh, có thể thấy tính nghiêm trọng của nó.

Bọn hắn dám nổ súng!

Trời ạ! Nổ súng!

Giản Nhụy Ái nằm mơ cũng không nghĩ tới cô sẽ tiếp xúc trực tiếp với súng như thế: "Đơn Triết Hạo, tôi không muốn chết."

"Sẽ không chết, không có chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em." hai mắt Đơn Triết Hạo mang theo tia khát máu, nói an ủi người bên cạnh, nghe càng giống như tư vị kẻ sắp giết người.

Ông chủ Trần, dám trên địa bàn của anh, đuổi cùng giết tận anh.

Càng không có nghĩ tới ông chủ Trần, sẽ ra giá cao, mời sát thủ ra tay, cầm súng ống, nhìn trên tay súng có dấu hiệu riêng, dấu hiệu màu đỏ, trên miệng vẻ ra nụ cười lạnh.

Ông chủ Trần có vẻ quá đề cao anh rồi.

Sát thủ chia làm cấp bốn: đỏ, đen, trắng, xanh lá; màu đỏ đại biểu là cấp cao nhất, màu trắng thuộc về sát thủ bình thường mới vào nghề.

Nhìn cấp của khẩu súng chính là nhìn mệnh của mình!

Trước mắt Đơn Triết Hạo là một rừng cây, bọn họ phải trốn sau bụi cây, nhưng bên cạnh rừng cây là vách đá

Khi anh tùy cơ ứng biến, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, nếu không núp phía sau đại thụ, thủy chung chỉ có một con đường chết.

Anh cúi người nhìn Giản Nhụy Ái, giọng nói trở nên mềm mại khác thường: "Giản Nhụy Ái, sợ sao?"

Mùi vị cưng chìu, giống như ma lực xông vào đầu Giản Nhụy Ái, cô lắc đầu một cái.

Hiện tại cô chỉ có thể lựa chọn cách tin tưởng anh, nếu như ở dưới cây đại thụ đợi, bọn họ hẳn phải chết.

"Ngoan!" Đơn Triết Hạo đau lòng cúi người hôn lên trán của cô, anh nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Giản Nhụy Ái: "Nắm chặt tay anh, nhớ, anh sẽ bảo vệ em."

Anh liều mạng là bởi vì sự an toàn của Giản Nhụy Ái, không để cho cô khẩn trương lo sợ.

"Ừm!" Giản Nhụy Ái hung hăng gật đầu.

Cô cúi người xuống đi theo Đơn Triết Hạo, đi trên một con đường hẹp, không dám nhìn dưới đáy vách đá.

Đơn Triết Hạo cẩn thận dắt tay của cô, bọn họ lập tức rời đi, nếu không sẽ bị bọn họ bắt lại, khi đó nhất định chết chắc.

Cô nín thở đi theo anh, nhìn tấm lưng rộng rãi của anh. . . . . . Trước kia không có phát hiện lưng anh rộng như thế, nó cho cô một cảm giác an toàn, cô từ từ thích nghi với cảm giác ấy, trong đầu thoáng qua những nhớ nhung, vô tình thế nhưng lại nhớ ra.

Trong lòng cô, thật sự đã thích anh.

Giản Nhụy Ái dựa vào anh, bùn đất khiến đường đi hơi trơn, "A!" Bùn đất chảy xuống, vốn là bắt được tay Đơn Triết Hạo, nhưng thân thể cô đột nhiên nghiêng, tay bỗng buông lỏng ra.

"Giản Nhụy Ái!"

Sắc mặt Đơn Triết Hạo dữ tợn, đưa tay bắt Giản Nhụy Ái sắp té xuống: "Giản Nhụy Ái, nắm chặt, anh sẽ kéo em lên."

Giản Nhụy Ái nắm chặt cánh tay Đơn Triết Hạo, một tay kia cào loạn trên không trung, cảm giác phía dưới chân mình trống rỗng, cô tự động nhìn xuống, nhìn vách đá sâu hun hút bên dưới, cả người đang lơ lửng giữa không trung.

Tay của cô nắm chặt bàn tay Đơn Triết Hạo, sợ khóc lên, trái tim cũng nhảy chậm vài phút: "Đơn Triết Hạo, em không muốn chết, em không muốn chết. . . . . ."

"Không nên nhìn phía dưới, dùng sức, anh sẽ kéo em lên." Đơn Triết Hạo rống giận, tay anh càng thêm nắm chặt tay Giản Nhụy Ái, một tay kia chộp vào thân cây đại thụ bên cạnh, gân xanh nổi lên, bàn tay ma sát với cây nên chảy máu, cả khuôn mặt đỏ hồng.

Cô kinh hoàng luống cuống, nước mắt chầm chậm chảy ra, nhìn cánh tay đầy máu của Đơn Triết Hạo, cô lẩm bẩm nói: "Đơn Triết Hạo. . . . . ."

Trên trán Đơn Triết Hạo đầy mồ hôi lạnh, bàn tay to của anh nắm chặt tay Giản Nhụy Ái, gân xanh rõ ràng có thể thấy được, dịu dàng trấn an nói: "Giản Nhụy Ái, không cần phải sợ, anh sẽ cứu em."

Giản Nhụy Ái trợn to hai mắt, nhìn Đơn Triết Hạo liều mạng muốn kéo mình, trong lòng không nói ra tư vị, môi cắn chặt, ánh mắt của anh giống như thiêu đốt toàn bộ năng lượng của cô, cô gật đầu một cái.

Đơn Triết Hạo dẫm lên tảng đá, hung hăng đi về phía trước, thân thể Giản Nhụy Ái đột nhiên run lên, nhưng lập tức dừng lại, cô hoảng sợ ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, thấy tay anh nắm chặt thân cây, một tay kia gắt gao nắm tay Giản Nhụy Ái.

Cô nhìn cánh tay máu me be bét, máu đỏ tươi hung hăng chạm vào đáy tim cô, vốn hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, không phải sợ, mà là đau lòng thay Đơn Triết Hạo.

Đang lúc nản lòng thoái chí, phía sau Đơn Triết Hạo có thêm mấy người, hai mắt cô bỗng trợn to.

Đơn Triết Hạo một lòng muốn cứu Giản Nhụy Ái, hoàn toàn không chú ý đến đám người phía sau.

Khi anh giật mình nhìn lại, ông chủ Trần đã đứng ngay sau lưng anh, cầm cây súng hướng về cánh tay Đơn Triết Hạo, ‘bằng’

"A!" Giản Nhụy Ái thét một tiếng kinh hãi, không hề phòng nên Đơn Triết Hạo bị bắt trúng.

Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể đột nhiên run lên, thân thể như hạ xuống, cô khẩn trương nhìn Đơn Triết Hạo.

Chỉ thấy Đơn Triết Hạo ngã ở trên mặt đất, cái trán đầy mồ hôi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt nhánh cây, một cái tay vẫn cố gắng kéo Giản Nhụy Ái.

"Không ngờ đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Đan Thị, thuật bắn súng cũng cao hơn người, hơn nữa tình còn đong đầy, nếu như thả cô gái kia, tôi sẽ tha cho cậu con đường sống."

"Đơn Triết Hạo, anh buông tay em ra đi!"

Ánh mắt Giản Nhụy Ái lóe sáng, cô nghe rõ lời ông chủ Trần nói, trong lòng kiên định hô.

Cô nhất định phải làm như vậy, chỉ có như thế mới cứu được một mạng người, cô biết vách đá rất sâu, nếu như anh không buông tay cô ra..., cũng chính là tự đưa mình vào cửa tử.

Con ngươi Đơn Triết Hạo kiên định, anh quát: "Giản Nhụy Ái, anh sẽ không bỏ ra."

Thân thể cao lớn của anh bao phủ cô, trên trán mồ hôi rơi xuống gương mặt cô.

Giản Nhụy Ái thê lương cười một tiếng: "Đơn Triết Hạo, buông tay em ra!"

"A!" Âm thanh này không phải Giản Nhụy Ái phát ra, mà là tiếng thét của Đơn Triết Hạo, cô ngước mắt nhìn thấy ông chủ Trần đang dùng thân súng đập vào cánh tay đầy máu me của Đơn Triết Hạo.

"Thật là một hình ảnh chân tình, nhưng đã là người của xã hội đen, sẽ không thể cảm động được, buông tay đi! Đơn Triết Hạo!"

"Không cần đánh, cầu xin ông đừng đánh. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nhịn được, nhìn máu đỏ tươi chói mắt, rồi nét mặt khát máu của ông chủ Trần, trong lòng cô không ngừng đau đớn, khóc thút thít: "Đơn Triết Hạo, buông tay ra, anh sẽ chẳng bảo toàn tính mạng của mình đâu."

"Không biết, anh sẽ không buông tay em ra, em là người phụ nữ của anh, đời này anh sẽ không buông tay em ra."

"Đơn Triết Hạo!"

Tròng mắt Giản Nhụy Ái liên tục chảy nước mắt, trước mắt trở thành một mảng mờ mịt, giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, nện vào không khí không tiếng động.

Máu chảy càng ngày càng nhiều, máu tanh tỏa khắp không khí, đọng lại khiến người ta hít thở không thông: "Đơn Triết Hạo, anh nhanh buông tay em ra, không nghe lời em, em sẽ hận anh suốt đời."

Giản Nhụy Ái, sắp điên, lần đầu tiên dám hướng đến Đơn Triết Hạo hầm hừ, cô không dám có nhiều hành động, sợ Đơn Triết Hạo sẽ mất trọng tâm.
Bình Luận (0)
Comment