Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 26

Một tay Đơn Triết Hạo giữ chặt lấy cô, một tay kia bị ông chủ Trần đánh vô cùng đau đớn, đau đớn giống như đã tê dại, từ khi nào Đơn Triết Hạo lại dễ dàng để cho người ta định đoạt?

Anh đưa đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái: “Anh…. Anh sẽ không buông tay.”

“Đơn Triết Hạo, anh ngốc sao? Chúng ta không có quan hệ, anh không yêu em, em cũng không thương anh, vì sao phải bằng mọi giá cứu em chứ?”

Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt hả hê của ông chủ Trần, trong lòng hết sức chán ghét, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đơn Triết Hạo, cô chỉ có thể khích tướng khiến Đơn Triết Hạo buông tay.

“Mặc kệ có yêu hay không, anh đều không buông tay……”

Đơn Triết Hạo không cảm thấy đau đớn nữa, cảm giác thân thể bị người hung hăng đạp.

“Đơn Triết Hạo …..”

Nước mắt Giản Nhụy Ái lưu lại, như từng viên thuỷ tinh kéo dài trên gương mặt trắng nõn, liên tục nhỏ xuống, rơi xuống vách núi trước mặt.

Nếu như không có cô, Đơn Triết Hạo sẽ không bị vũ nhục như thế.

Cô ngửa đầu lên, xuyên qua những giọt nước mắt đau lòng, nhìn Đơn Triết Hạo không chớp mắt, cô không thể hại Đơn Triết Hạo, nhưng tuyệt đối không thể chết!

Lúc này tâm Giản Nhụy Ái như sáng ngời, chưa bao giờ tỉnh táo như thế.

Cô khó khăn đưa một tay khác ra khoác lên tay Đơn Triết Hạo, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Đơn Triết Hạo nhưng vẫn đẹp trai như thường lệ.

“Tổng giám đốc tập đoàn Đan Thị, thật đúng là một người cứng đầu.” Ông chủ Trần không bị cảnh tượng kia làm cảm động, chậc chậc mấy tiếng, tay càng dùng sức đánh mạnh tới.

“Hừ…..” Đơn Triết Hạo hừ lạnh, thân thể không dám nhúc nhích, ngoài miệng lộ ra vẻ châm chọc, ánh mắt giống như hàn băng, thái dương như ở âm độ, vô cùng lạnh lẽo.

“Ông chủ Trần, thời gian không còn sớm, nên hành động.”

“Không cần… Đơn Triết Hạo, nhanh lên một chút, buông tay em ra!” Giản Nhụy Ái kinh hoàng dùng sức đẩy tay Đơn Triết Hạo ra, nhưng tay của anh càng dùng sức chặt hơn.

Đơn Triết Hạo nhìn ra tiếng lòng của Giản Nhụy Ái, anh cũng biết người ở phía sau, không thể nào kéo dài thời gian: “Không…”

Anh cầm tay Giản Nhụy Ái, tay bị ông chủ Trần hung hăng giẫm lên, tay bỗng buông lỏng.

“A!” Âm thanh thê lương của Giản Nhụy Ái xuyên qua không khí, xuyên thấu nội tâm Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo không chút nghĩ ngợi nhảy xuống theo cô, ôm lấy Giản Nhụy Ái đang hoảng sợ.

“Ông chủ Trần, làm sao bây giờ?”

Ông chủ Trần nhìn xuống, vách đá sâu như vậy không thấy đáy, tỷ lệ sống rất mỏng manh: “Đi, đi về.”

“Vâng”

Giản Nhụy Ái có cảm giác rất rõ ràng rằng mình đang lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt đại não trở nên trống rỗng, cảm giác Đơn Triết Hạo dùng vào lực lượng ôm lấy cô.

Tiếng hít thở của bọn họ dồn dập và vang dội như thế, rơi xuống nước, ‘phanh’ một tiếng, triệu triệu bọt sóng khổng lồ văng lên.

Giản Nhụy Ái kinh hoàng, vừa rơi xuống cô bị sặc mấy ngụm nước, từ trong nước thức tỉnh liền lay động chân, muốn nhanh chóng đi lên bờ.

Từ nhỏ cô đã thích bơi lội, vận động tốt nhất chính là bơi lội, đó là lời Trác Đan Tinh nói, coi như ném cô giữa biển rộng, ba ngày ba đêm, cũng sẽ không chết chìm, tính chịu nước của cô cực kỳ tốt.

Giản Nhụy Ái nổi lên mặt nước rồi, sợ hãi bỗng trở nên tập trung, nghiêng đầu tìm kiếm Đơn Triết Hạo, khi cô quét nhìn chung quanh, tìm kiếm Đơn Triết Hạo, thân thể anh từ từ chìm xuống, cô tuyệt vọng thét chói tai: “Đơn Triết Hạo!”

Cô bất chấp tất cả sức bơi đến bên cạnh Đơn Triết Hạo, xung quanh anh tạo thành một mảng máu tươi thật to, nhìn như thể là máu ra rất nhiều, khiến cho Giản Nhụy Ái kinh sợ.

Cô phí sức lôi kéo Đơn Triết Hạo bơi đi, một màn kinh hồn vừa rồi rút hết sức lực của cô, lôi kéo người đàn ông, vô cùng mệt mỏi, Giản Nhụy Ái kéo Đơn Triết Hạo lên bờ, cô mệt mỏi thở hồng hộc.

Mặc kệ khổ cực và mệt nhọc, đôi tay khẩn trương đang run rẩy, đặt Đơn Triết Hạo trước ngực, gọi thế nào, Đơn Triết Hạo cũng không có động tĩnh.

Lúc này cô hốt hoảng và luống cuống thật rồi, không ngừng giúp Đơn Triết Hạo làm hô hấp nhân tạo, cô làm một hồi lâu, đến nỗi sắp ngưng thở, Đơn Triết Hạo không có một chút khởi sắc nào.

Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, tiếng khóc lóc phá vỡ không khí an tĩnh ở nơi đây, tuyệt vọng vỗ vào mặt Đơn Triết Hạo. Nội tâm Giản Nhụy Ái không ngừng sợ hãi, cô không muốn anh gặp chuyện không may, thấy Đơn Triết Hạo không nhúc nhích cô càng hoang mang.

Ba mẹ cô qua đời trong cùng một ngày, cô cũng không có hoảng hốt như thế, giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

“Đơn Triết Hạo, anh tỉnh rồi, không nên làm em sợ! Em không muốn anh phải chết, anh có nghe thấy không, tỉnh!”

Tiếng khóc thê lương như thế, qua những rừng cây thưa vắng, cực kỳ vang dội và thê thảm.

“Khụ khụ….” Đơn Triết Hạo ho khan mấy tiếng, ‘vèo’ trong miệng phun ra mất mấy ngụm nước, mắt khẽ giãy giụa mở ra, giọng nói yếu ớt: “Giản Nhụy Ái, em đập chết anh!”

Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, nhìn Đơn Triết Hạo khó khăn ngồi dậy, vội vàng tới đỡ anh, nhìn một cánh tay của anh bị máu tươi nhuộm thành một mảnh.

Cô khẩn trương, nước mắt hông ngừng rơi xuống, nức nở thành tiếng, tựa như người vô tội khóc thương chồng, tròng mắt không dám nhìn đi nơi khác, gắt gao nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, rất sợ mình hoa mắt.

Thân thể Đơn Triết Hạo đau đớn, hít một cỗ khí lạnh, lại không thể biểu hiện rõ ràng, bởi thế càng khiến Giản Nhụy Ái kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, anh biết rằng mình không thể hù dọa cô nữa.

Anh không ngờ nhảy xuống sông, từ nhỏ anh đã không gần nước, hơn nữa sợ bệnh, thì càng khó khăn nên muốn bơi, thân thể từ từ chìm xuống nước, Đơn Triết Hạo cho là mình sẽ phải chết.

Trong một khắc kia anh nghĩ Giản Nhụy Ái có bình yên vô sự hay không, Đơn Triết Hạo liều mạng mở mắt, chung quy lại không nhình thấy Giản Nhụy Ái, chỉ thấy những gợn nước li ti.

Không ngờ Giản Nhụy Ái biết bơi, hơn nữa còn cứu mạng mình.

“Anh không sao chứ?” Giản Nhụy Ái tham món lợi nhỏ tâm cẩn thận hỏi, trái tim nhảy thật nhanh.

Tóc Đơn Triết Hạo ướt đẫm, tóc được chải ép xuống, gương mặt tái nhợt đến kinh người, từ tóc chảy xuống vài giọt nước, giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo vầng trán anh, đến đường cong gò má, chảy tới cằm rơi vào ngực của anh, trước ngực có vài cái nút áo kim loại, vài giọt lại tiếp tục lăn, thấm ướt vào từng thớ thịt của anh.

Đơn Triết Hạo theo tầm mắt của cô nhìn về phía ngực mình, mặt anh không chút thay đổi, không thèm che ngực mình lại, mang theo hơi thở khá mệt mỏi nói: “Mặc dù anh bị thương, nhưng em không cần cưỡng bức anh!”

“Cái gì?” Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng, gương mặt đỏ bừng: “Tôi… mới không có.”

Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vẻ mặt hoang mang và sợ hãi của Giản Nhụy Ái, không chút kiêng kỵ nào cười lớn, bất luận ở thời điểm nào, Giản Nhụy Ái vĩnh viễn đều đáng yêu như vậy, nói gì cô cũng tin tưởng cả? Không biết tại sao nhìn vẻ mặt hoang mang sợ hãi của cô, anh vô cùng vui vẻ.

“Anh chọc tôi à!” Giản Nhụy Ái biết mình lại bị Đơn Triết Hạo lừa, tức giận dùng sức nắm chặt bàn tay lại tạo thành một thanh quyền, nện ở ngực Đơn Triết Hạo, vô tình đụng vào vết thương của anh.

Cô nhìn ánh mắt nặng nề của Đơn Triết Hạo, mới nhớ tới, cánh tay đầy máu của anh.

Đau lòng thổi vết thương, muốn giảm bớt cơn đau, những vết thương này đều do cứu cô mà ra, không được, vết thương phải xử lý kịp thời, nếu không sẽ lưu lại di chứng về sau.

Giản Nhụy Ái cởi áo khoác xuống, sau đó động thủ dùng sức cầm quần áo xé rách một góc, mặc dù xé nó thành mảnh hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể dùng nó để băng bó vết thương.

“Đợi chút…”
Bình Luận (0)
Comment