Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 82.1

Mộ Hi đang làm quen thuộc với công việc, đột nhiên điện thoại di động vang lên, cái số này, ông trời ơi là Nam Cung Diệu, tại sao anh lại có số mới của cô?

Mộ Hi không có nhận, chuyển di động sang chế độ im lặng, ngày đầu tiên đi làm đã có điện thoại quấy rầy, nếu như bị lãnh đạo trông thấy thì toi, mà công việc này rất tốt, cô cũng cũng rất quý trọng phần công việc này.

Nhưng mà trong chốc lát có tin nhắn đến, là chụp lúc Mộ Hi ngủ, thời gian cho thấy là chụp bốn năm trước, người đàn ông đáng giận này lại dám chụp trộm cô.

Ngay sau đó có tin nhắn mới: Em mà dám không nghe điện thoại, tôi sẽ gửi nó sang điện thoại mẹ em.

Mộ Hi giận dữ, cuống quít cầm lấy trên điện thoại di động vào nhà vệ sinh, đóng kín cửa.

Mộ Hi ổn định tinh thần, tiếp điện thoại.

"Chịu nghe điện thoại." Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng, mặc dù lạnh, nhưng lại làm cho người ta chán ghét không đứng yên, bởi vì giọng nói này tràn ngập từ tính, đối với Mộ Hi thì có một lực hấp dẫn.

Bởi vì đây là công ty, Mộ Hi cố ý hạ thấp giọng.

"Không dám đắc tội tổng giám đốc Nam Cung Diệu, nói chuyện lạnh lùng như vậy, không phải người tự kỉ nhất thế giới hay sao?" Mộ Hi cười khẽ một tiếng, mang theo nghịch ngợm trêu tức.

Quả nhiên là người phụ nữ anh để ý, không giống người thường, có cá tính, dám gọi thẳng tên anh không có mấy người, mà Mộ Hi là người duy nhất dám gọi tên anh.

"Người phụ nữ này, em nói cái gì?" Giọng nói Nam Cung Diệu rõ ràng lộ ra tức giận, lúc này Nam Cung Diệu đang ngồi ở trong phòng làm việc to lớn, mắt ưng híp lại, một tay ôm ngực, một tay cầm điện thoại di động, lông mày nhíu lại.

Người phụ nữ này quá kiêu ngạo, chẳng qua lúc này anh rất có kiên nhẫn từ từ trừng phạt cô, người phụ nữ này trộm đi trái tim anh, không có chuyện tiện nghi như vậy, anh sẽ làm cho cô phải trả cả vốn lẫn lãi.

Kỳ thật Nam Cung Diệu còn không biết mình có con trai, nếu không rõ là mua một tặng một.

"Có chuyện gì sao? Tôi đang làm việc." Mộ Hi nhỏ giọng nói vào điện thoại, chỉ sợ có người tiến đến, nói cô cố ý lười biếng.

"Đêm nay đến biệt thự của tôi, tôi muốn ăn mặn." Nam Cung Diệu trực tiếp tiến vào đề chính, anh nhớ Mộ Hi, nhớ tới ngủ không ngon giấc, nên với cô anh không hề muốn quanh co lòng vòng , bởi vì trong đêm kia đã lại khơi gợi thú tính của anh. Anh muốn cô, rất muốn cô, thậm chí một phút cũng không muốn đợi.

Mộ Hi không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, nhất thời luống cuống, kỳ thật, làm sao cô không nhớ anh chứ, cái người đàn ông lấy đi lần đầu tiên quý giá nhất của cô, còn là người đàn ông khiến cô mang thai, lúc nào cũng làm cho cô vướng bận.

"Thực xin lỗi, tôi ăn chay, anh tìm nhầm người rồi!" Mộ Hi tận lực khống chế trái tim đập loạn như nai con.

"Vừa khéo, chúng ta cùng nhau ăn mặn, thường xuyên ăn chay sẽ không đầy đủ dinh dưỡng." Nam Cung Diệu trêu chọc nói.

"Mặn cái đầu anh, tôi cũng như anh sao? Nam Cung Diệu anh không có phụ nữ không ngủ được, Mộ Hi tôi không có đàn ông thì vẫn ngủ được, đừng ở trước mặt bà cô đây giả bộ thuần khiết. Anh một ngày ngủ với mấy người phụ nữ, bản thân không rõ ràng hay sao? Anh cũng không sợ thận hư?"

Mộ Hi nhớ tới Vân Tĩnh Sơ nói Nam Cung Diệu chơi đùa phụ nữ trong phòng làm việc, cô tức mà không biết nói sao, nhiều năm như vậy cô luôn thủ thân như ngọc, người đàn ông này tốt rồi, còn không ngừng có phụ nữ.

"Nay bảy giờ tối đến, nếu không, tôi sẽ tới nhà em." Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng định cúp điện thoại.

Mộ Hi tức giận đến phát điên.

"Muốn tôi tới đó, tốt nhất anh đem bảo bối của mình đi khử trùng tiêu độc đi, bà cô đây sẽ ngại nó bẩn."

Nam Cung Diệu tà mị cười, người phụ nữ này đúng là không phải bình thường, thế mà lại dám bắt anh đưa anh em đi khử trùng, vậy còn không mất một lớp da!

"Em chính là người khử độc tốt nhất, tôi chờ em, không nên ngang ngạnh. Nếu không, tôi sẽ tới nhà em." Nam Cung Diệu nói xong cúp điện thoại.

Mộ Hi tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bây giờ phải làm thế nào? Người đàn ông này còn ngại hại cô chưa thảm sao? Hai mươi tuổi đã sinh con trai cho anh, bây giờ còn muốn như thế nào?

Mộ Hi ra khỏi nhà vệ sinh, đụng phải quản lý của cô, nhất thời trong lòng có chút không được tự nhiên, không phải bởi vì cô ở trong nhà vệ sinh ngây người quá lâu, cho nên đến tìm cô chứ.

"Thực xin lỗi quản lý, tôi sẽ đi làm việc ngay bây giờ."

"Không có chuyện gì, ai chọc giận cô sao? Cần giúp đỡ không?" Mặc dù giọng nói thản nhiên, lại mang theo chút dịu dàng săn sóc, Mộ Hi hết sức may mắn, gặp được lãnh đạo tốt tính, đối với nhân viên tốt như vậy. Mộ Hi cảm thấy bất ngờ.

"Không có việc gì quản lý, chỉ là nhận một cuộc điện thoại không quan trọng, tôi đi làm việc đây." Mộ Hi đi làm việc, nhưng cả ngày không tập chung, suy nghĩ rất nhiều lý do lấy cớ, nhưng Nam Cung Diệu là ai? Lấy cớ cũng không tác dụng.

Năm giờ chiều.

"Mộ Hi, cô đi đi." Quản lý nói với Mộ Hi.

"Quản lý, cô muốn đuổi việc tôi sao?" Mộ Hi không hiểu ý của cô ấy.

"Cô làm rất tốt,, tại sao phải đuổi việc? Bây giờ là lúc tan việc, cô có thể về nhà." Quản lý chỉ chỉ thời gian.

"Không phải là sáu giờ mới tan tầm sao?" Mộ Hi còn nhớ vào lúc phỏng vấn đã nói sáu giờ thì mới tan tầm.

"Cô có thể về sau 5 giờ, công ty đã suy sét đến hoàn cảnh gia đình cô cho nên quyết định mỗi ngày cho cô nghỉ sớm một giờ, chẳng qua thời gian làm việc không thể lười biếng."

"A, vậy sao, thật tốt quá, cám ơn, cám ơn." Vốn Mộ Hi lo lắng không có thời gian chăm sóc con trai, lần này thật tốt quá rồi.

Mộ Hi thay quần áo xong, ra khỏi công ty, sắc mặt che kín mây đen, bây giờ làm sao ứng phó cái người đáng giận kia đây! Cô không thể gặp Nam Cung Diệu, như vậy em gái sẽ gặp nguy hiểm !

Làm sao bây giờ? Không đi thì người đàn ông kia sẽ tới nhà cô!

***

"Mẹ, ngày đầu tiên đi làm đã phải làm

thêm giờ sao? Ông chủ của mẹ đúng là quỷ hút máu?" Mộ Tư Nam ôm chan Mộ Hi chân rất không không buông nói.

"Bảo bối, mẹ cũng không muốn! Nhưng Nam Nam còn phải đến trường, mẹ sẽ đi kiếm tiền! Ở nhà ngoan ngoãn, buổi tối mẹ sẽ tới nhà mẹ Tĩnh Sơ ở, nhà dì ấy cách công ty gần." Mộ Hi hôn lên mặt con trai một cái, rồi rời khỏi.

"Mẹ, sáng sớm ngày mai nhớ trở về?"

"Biết rồi, bảo bối." Mộ Hi nhìn thời gian đã tới sáu giờ, nên đi ra ngoài, nếu không cái ôn thần kia thực sự tìm đến thì làm sao giờ? Lấy thực lực của anh, tìm được nhà cô cũng không khó.

"Tôi đang ở gần Yên Sơn, anh tới đón tôi, tôi sẽ không tự đi tới biệt thự của anh, vì tôi sợ vị hôn thê của anh sẽ ăn sống tôi! Tôi còn chưa muốn chết sớm như vậy, đời người của tôi giờ mới bắt đầu, còn chưa có muốn kết thúc, tôi chờ anh."

Tút tút tút...

Không đợi Nam Cung Diệu nói chuyện, Mộ Hi liền dập máy.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe thể thao màu xanh số lượng hạn chế dừng ngay bên cạnh Mộ Hi.

"Lên xe."

Cửa xe mở ra, thì thấy mặt Nam Cung Diệu, anh đeo kính đen, Mộ Hi không thấy rõ nét mặt của anh.

Mộ Hi vội vàng lên xe, cô lo lắng bị người ta nhìn thấy, chọc phải phiền toái.

Mộ Hi giật mình, bóng đêm lờ mờ từ từ bao phủ bầu trời, đèn đường bật sáng, một tầng ánh sáng nhu hòa chiếu lên mặt cô.

"Nếu đã sợ hãi bị bắt được như vậy, còn hẹn tôi làm cái gì?" Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đeo kính đen, cho là anh sợ Khang Hân bắt được, Mộ Hi lại nói tiếp.

"Anh bây giờ là người có vị hôn thê còn đi yêu đương vụng trộm, làm ơn về sau cũng đừng tìm tôi, tôi không muốn bị người ta nói thành tiểu tam!" Mộ Hi bĩu môi nói, vẻ mặt cố gắng duy trì tự nhiên, kỳ thật trong lòng đã sớm gõ trống thùng thùng.

"Người phụ nữ này, chẳng lẽ em đã quên? Em là cô vợ bí mật của tôi, chẳng qua là cô vợ không có trách nhiệm!"

"Anh thật là bá đạo ? Ngươi đã có cô vợ nhỏ rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ thả tôi đi! Tôi nói rồi, tôi không yêu anh, chẳng lẽ anh..." Mộ Hi còn chưa có nói xong.

Cô mở to mắt, trơ mắt nhìn mội Nam Cung Diệu đè lên, nóng bỏng, ấm áp như lò lửa đêm tối bao trùm trên môi cô.

Mộ Hi phảng phất giống như bị điện giật, toàn thân tê tê, cô không có phản kháng, không có giãy giụa, hơi thở của đàn ông, người đàn ông bá đạo, người đàn ông dai dảng khiến cô vô lực, vốn dự định cùng anh chống lại đến cùng, không muốn đánh như dù có đánh cũng sẽ bại trận!

"Ưm..." Mộ Hi kìm lòng không được rên rỉ, Nam Cung Diệu biết rõ người phụ nữ này đang nói dối, cô yêu anh, vì sao bản thân lại không thừa nhận? Đáng chết, Nam Cung Diệu tức giận cắn cô một cái.

"A - - anh là chó à?" Mộ Hi vốn đang hưởng thụ nụ hôn dịu dàng, không nghĩ tới đột nhiên biến thành cắn, đau đến sờ miệng.

"Người phụ nữ này, tôi hận em, hận em cự tuyệt tôi. Bốn năm trước, tôi hận không thể bóp chết em, nhưng tôi không bỏ được!" Nam Cung Diệu thống khổ nói, Mộ Hi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt tự động rơi xuống. Người đàn ông này liên tục đợi cô, đợi cô trở lại bên cạnh anh, nhưng mà không thể nào! Có một số việc không thể vẹn toàn đôi bên!
Bình Luận (0)
Comment