Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 82.2

Lúc đó giữa em gái và anh, cô vẫn sẽ lựa chọn em gái, bởi vì em gái chỉ có cơ hội một lần, mà anh không có cô, anh vẫn sẽ có người phụ nữ khác, Mộ Hi liên tục cho rằng như vậy, nhưng mà vì sao người đàn ông này còn không buông tay, khiến mọi người đều đau khổ!

"Chúng ta đang đi đâu đây?" Mộ Hi phát hiện xe đã lái ra khỏi khu thành phố rất xa, có chút lo lắng.

"Tôi muốn dẫn em đi mở mang tầm mắt." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

Đêm đã rất tối, Mộ Hi ngoại trừ có thể trông thấy đèn xe chiếu đường, chỗ khác cũng đều tối đen, đi qua một công viên rất lớn, đi vào một tòa nhà kiến trúc rộng lớn, ở đây trang trí xa hoa, đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, Mộ Hi đi xuống xe.

"Đi theo tôi." Nam Cung Diệu mang Mộ Hi tới một gian phòng khách.

"Ở chỗ này chờ tôi, tôi đi làm chút việc, nhớ kỹ không được chạy loạn." Nam Cung Diệu đi ra ngoài, Mộ Hi cảm thấy hết sức thần bí, người đàn ông này định làm cái gì, lòng hiếu kỳ tác quái, Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu đi rồi, chính mình cũng lặng lẽ đi ra ngoài ngó nghiêng.

Trong sân không có ai, giống như loáng thoáng nghe được cách đó không xa có tiếng động, vì vậy, đi tìm chỗ phát ra tiếng.

Mộ Hi vẫn chưa đi đến nơi phát ra tiếng, đã bị một người từ phía sau đột nhiên khiêng lên trên vai đi đến con đường bên cạnh.

"Cô cứ thích chạy loạn, chưa bị trừng trị, chờ một lát anh đây làm cô sảng khoái đủ." Người đàn ông lầm bầm nói.

"Anh là ai? Thả tôi xuống? Thả tôi xuống?" Mộ Hi không biết người này là ai vậy? Cảm giác được không phải là người tốt! Đặc biệt là vừa rồi nghe lời hắn ta nói, lại càng dọa người, đây rốt cuộc là chỗ nào?

Kỳ thật nơi này chính là tổ chức 【Độc】mà Nam Cung Diệu thành lập, trải qua bốn năm phát triển, bây giờ đã là tổ chức có quy mô lớn, tất cả đều có thân thủ tốt, hơn nữa là người có nghĩa khí, đều đến ra nhập vào tổ chức【Độc】, Nam Cung Diệu sẽ qua một khoảng thời gian thì đến một lần, vì bên này có rất nhiều chuyện cần anh tự mình xử lý.

Nơi này có rất nhiều hộ vệ, và bảo vệ, thành viên khác đều là sát thủ, còn có một số phụ nữ cung cấp cho đàn ông chơi đùa, vì trong nhà nghèo, mà bán đứng chính mình, ở đây bỏ ra giá cao mua bọn họ về, nếu như thích có thể ở lại tiếp tục công việc, không thích sẽ cầm tiền kiếm được cút đi, còn có một số phụ nữ đứng đắn sẽ đến đây, đương nhiên bọn họ cũng có tiền lương, công việc của họ chính là thỏa mãn những người đàn ông này.

Vừa rồi cái người đàn ông khiêng Mộ Hi chính là bảo vệ ở chỗ này, chịu trách nhiệm an toàn ở đây, tránh cho một số quấy rối, bảo vệ trị an, hắn ta cũng cho rằng Mộ Hi là người phụ nữ mới đến, cho nên liền khiêng rời đi, bởi vì ở đây phụ nữ không được phép vào, ở đây chỉ có người đứng đầu 【Độc】mới có thể tiến vào, kỳ thật, Mộ Hi được Nam Cung Diệu mang vào, cho nên người đàn ông này không biết, cho là nhân vật mới chạy loạn, giữ gìn trị an là trách nhiệm của hắn ta, đương nhiên chơi đùa phụ nữ cũng là nghĩa vụ, nếu không những phụ nữ này sẽ phải nghỉ việc, ai tiếp công việc nhiều, ai kiếm được nhiều tiền hơn.

Mộ Hi bị người đàn ông kia mang về phòng mình.

"Cạch..." Người đàn ông đó khóa trái cửa, bởi vì hắn ta không thích trong lúc chơi đùa bị người khác quấy rầy.

"Vì sao anh khóa cửa?" Mộ Hi bị hù dọa mặt mũi trắng bệch.

"Anh không thích lúc chơi phụ nữ bị người ta làm phiền, khóa cửa lại cho yên tĩnh." Người đàn ông xoa xoa tay đi tới gần Mộ Hi. Bởi vì bây giờ là mùa hè, Mộ Hi chú ý tới cửa sổ được mở ra, cho nên đây là một cơ hội tốt.

"Đợi chút, tôi muốn đi nhà vệ sinh, anh chờ một lát." Mộ Hi cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói.

"Đi đi." Người đàn ông cho rằng Mộ Hi chính là phụ nữ ở đây, cho nên không có đa nghi, bởi vì phụ nữ ở đây ước gì có người để làm, có thể kiếm tiền.

Mộ Hi thừa dịp người đàn ông này không chú ý nhảy ra ngoài từ cửa! May mắn là tầng một, nếu không thì đã ngã chết!

Sau khi nhảy, Mộ Hi liền chạy tới nơi có tiếng.

Đến một căn phòng mà bên ngoài trang trí như văn phòng, cô nấp sau cửa sổ nhìn vào bên trong.

"Tháng này làm không tệ, rất tốt, tiền lương tháng sau sẽ gấp đôi." Nói chuyện là Nam Cung Diệu, Mộ Hi vừa định gọi anh.

"Vâng, anh Diệu, hôm nay không cần đi nhé? Người ta rất nhớ anh?" Mộ Hi nghe ra người phụ nữ này đang làm nũng. Mộ Hi tức giận đi dọc theo đường vừa rồi chạy về, trong lòng thầm mắng: Nam Cung Diệu lại tìm phụ nữ, chó không đổi được việc ăn cứt, Mộ Hi không có nghe hết, kỳ thật, ở đó còn có một người đàn ông khác nói chuyện.

"Được rồi, đi ra ngoài đi, anh Diệu có bao giờ qua đêm ở đây đâu, đừng vịt con xấu xí muốn thành thiên nga!" Kỳ thật phụ nữ ở đây đều muốn leo lên giường Nam Cung Diệu, chỉ là đều không có cơ hội.

Mộ Hi lại từ cửa sổ bò vào, anh dám chơi phụ nữ, tôi dám chơi đàn ông.

"Anh, đến đây đi, tôi được rồi." Mộ Hi nổi giận đùng đùng đứng rước mặt người đàn ông kia.

"Con bà nó, cô là muốn làm việc hay là muốn ăn thịt người, ai còn khẩu vị làm cô." Người đàn ông nhìn thấy Mộ Hi thở phì phì, hai tay siết chặt quả đấm, lại còn chưa từng gặp qua phụ nữ nóng lòng như vậy, so với đàn ông còn sốt ruột hơn, hai mắt bốc hỏa, xem ra bị đốt tức giận, hắn ta bắt đầu lo lắng lửa lớn như vậy có thể dập tắt hay không!

"Được rồi, tôi đang đợi anh đó." Mộ Hi nói xong nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại, người đàn ông quay sang nhìn cô, đây là loại đồ chơi gì vậy?

"Này? Cô từ hỏa tinh tới à?" Rõ ràng người đàn ông cảm giác được lửa giận trên người Mộ Hi, chỉ là hiếu kỳ vì sao bốc hỏa lớn vậy?

"Chị đây là người trái đất, yên tâm là chị đây sẽ không ăn anh."

Mộ Hi nghĩ đến Nam Cung Diệu bỏ cô một bên, bản thân lại dám đi tìm phụ nữ, trước kia anh tìm phụ nữ chính mình không thấy không có cách nào, bây giờ ở dưới mí mắt còn dám chơi đùa phụ nữ, chính mình đúng là điên, liên tục vì anh, thủ thân như ngọc, hừ! Hôm nay bà cô đây cũng muốn phá giới, ăn mặn, về sau sẽ không ăn chay! Không đáng.

"Con mẹ nó, đây là lần đầu đụng phải loại hàng sắc này, dù sao khi thoát quần áo cũng thành một dạng, không phải là một cái động sao?"

Người đàn ông nói xong bắt đầu định cởi quần áo Mộ Hi, Mộ Hi nhắm mắt lại không dám mở ra, ngoài miệng nói rất lợi hại, nhưng thân thể cũng không chịu được run lên cầm cập, người đàn ông này biết cô sợ hắn ta, nhìn thấy phản ứng của Mộ Hi, hắn ta thấy hăng hái, Không khí vừa rồi đã trời lại.

"Con bà nó, cho rằng đụng phải cọp cái? Thì ra là con cọp giấy. Ha ha ha..."

"Dừng tay - -" một bóng dáng đàn ông cao lớn nhảy từ cửa sổ vào, đánh một đấm lên người đàn ông kia, hắn ta cũng không thấy rõ người đến là ai?

Tiếp theo lại đánh hắn ta một gậy.

"A - - "

Vì người đàn ông này là bảo vệ, cho nên bên cạnh có mang gậy điện, Nam Cung Diệu tiện tay cầm đánh, hắn ta kêu thảm một tiếng, mặt đau đến trắng bệch, ngẩng đầu nhìn thấy là Nam Cung Diệu, trong mắt tràn đày sợ hãi, hỏi cũng không dám hỏi vì sao đánh mình?

"Dám động tới người phụ nữ của tao, mày thật đúng là chán sống, lôi ra đi." Nam Cung Diệu cười lạnh một tiếng, lạnh lùng khát máu nhìn tên bảo vệ của mình, làm động tác chém.

Người đàn ông kia lập tức thống khổ cầu xin.

"Ông chủ, tha cho tôi, van xin ông, tôi đáng chết, tôi không biết, tôi thật sự không biết..."

Mộ Hi vẫn nằm trên giường như cũ, nhìn thấy tất cả, kỳ thật, cô đã bị sợ choáng váng, Nam Cung Diệu muốn giết anh ta sao?

Đúng lúc này, Nam Cung Diệu vung tay lên, ý bảo kéo ra ngoài.

"Chờ một chút." Mộ Hi đứng lên, đi đến bên cạnh Nam Cung Diệu, đem miệng tiến sát bên tai anh, nhỏ giọng nói.

"Vì sao anh có thể tùy tiện chơi đùa phụ nữ? Mà anh ta lại cũng bị vậy? Nếu anh dám giết người, anh vĩnh viễn cũng đừng muốn lên giường tôi, không tin anh cứ thử xem!" Kỳ thật Mộ Hi sợ Nam Cung Diệu giết người, đây là phạm pháp!

Thật bất ngờ, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng đóng chặt.

"Tất cả cút, cút..." Nam Cung Diệu rống to, nhìn thấy ông chủ phát giận, tất cả bị dọa xám xịt chạy đi, ai cũng chẳng ngây ngốc ở vùng đất thị phi này.

Nam Cung Diệu khiêng Mộ Hi đi ra ngoài, đi vào sân trước, nơi này phòng nghỉ ngơi của anh.

Đi vào phòng, đặt Mộ Hi xuống, Nam Cung Diệu hung hăng hôn môi cô, cái người phụ nữ đáng chết này lại đi cầu xin cho người khinh bạc cô. Vừa rồi nếu như không phải sợ hù đến cô, thì đã giải quyết người đàn ông kia tại chỗ, dám chạm vào người phụ nữ của anh, thì phải chết.

"Anh sao vậy?" Mộ Hi bị hôn đến thở không ra hơi.

"Không phải em muốn đàn ông sao? Bây giờ tôi sẽ cho em, tuyệt đối sẽ cho em ăn no." Trong lời nói của Nam Cung Diệu lộ ra ghen tuông, anh mới rời đi trong chốc lát, bên người cô đã có đàn ông, đáng chết, người phụ nữ không chịu nổi cô quạnh.

Mộ Hi nghe vậy tức giận dùng sức cắn miệng Nam Cung Diệu, sau đó, buông ra.

"Đừng có dùng cái miệng đã hôn người khác hôn tôi, ghê tởm, lấy cánh tay bẩn thỉu của anh ra, nói xem vừa rồi có phải anh đã sờ loạn hay không?" Mộ Hi bĩu môi nói, bộ dạng khiến người ta thấy đau lòng.

"Em đang ghen?" Nam Cung Diệu vòng hai tay trước ngực, nhìn Mộ Hi.

"Tôi ăn cái đầu anh ấy, tôi còn ăn xì dầu nữa? Vừa rồi anh có sờ loạn hay không?" Mộ Hi rất nghiêm túc nói.

"Vừa rồi em đi đâu?" Nam Cung Diệu đoán khẳng định cô đã thấy cái gì?

"Không cần anh xen vào!" Mộ Hi tức giận xoay mặt qua chỗ khác.

"Tôi mới vừa rồi có sờ loạn." Nam Cung Diệu cười nói.

"Anh - - ghê tởm, anh còn không biết xấu hổ còn đòi giết người đàn ông kia, ngươi vì sao anh không tự sử mình đi?" Nam Cung Diệu không hiểu nổi vì sao Mộ Hi tức giận lớn như vậy? Ai trêu chọc cô sao?

"Có người bắt nạt em sao?" Nam Cung Diệu không có cười, hết sức nghiêm túc nói.

"Có người bắt nạt tôi, có người bắt nạt tôi, hu hu..." Mộ Hi quyết định phải trêu chọc anh, vì vậy, bắt đầu khóc lóc.

"Là ai? Là ai không biết sống chết?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, hận không thể đem người nọ ra xé xác.

"Hu hu... Hu hu..." Mộ Hi khóc hu hu, không nói gì, khiến trong lòng Nam Cung Diệu rất khó chịu.

"Tôi muốn tiêu diệt hắn ta, còn muốn băm hắn ta, dám động vào người phụ nữ của tôi, muốn chết." Nam Cung Diệu bắt đầu có chút lo lắng, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ vừa rồi cô và người đàn ông kia đã...

Nam Cung Diệu quay đầu đi ra ngoài, Mộ Hi giữ chặt anh lại.

"Anh định đi đâu?" Mộ Hi khóc nói, bàn tay nắm chặt anh.

"Tôi muốn thiến hắn ta, không phải vừa rồi hai người đã..." Nam Cung Diệu không có nói ra, hy vọng Mộ Hi sẽ lắc đầu.

Mộ Hi ôm cổ Nam Cung Diệu lớn tiếng khóc lên, cô ôm lấy anh là sợ anh chạy đi giết người, hơn nữa Mộ Hi nhìn bộ dạng Nam Cung Diệu gấp gáp như vậy, lúc này rất muốn cười, cho nên đem giấu mặt ở trong lòng ânh.

"Tôi muốn giết cả nhà hắn ta, mẹ kiếp, buông ra, để tôi đi giải quyết hắn ta trước." Nam Cung Diệu bảo Mộ Hi buông tay.

"Anh nhất định phải giúp tôi trút giận, tôi muốn anh cắt xong tiểu kê kê của hắn ta mới hết giận." Mộ Hi thấy đùa cũng được rồi, nên kết thúc, nếu không thực sự xảy ra án mạng .
Bình Luận (0)
Comment