Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 83.1

"Yên tâm, tôi sẽ không để cho hắn chết nhanh như vậy ." Nam Cung Diệu chuẩn bị ra ngoài.

"Đợi chút, tôi còn chưa nói cho anh biết là ai khi dễ tôi?" Mộ Hi biểu hiện rất ngoan ngoãn, hai tay nắm lấy vạt áo.

"Không phải là hắn?" Nam Cung Diệu đột nhiên có dự cảm xấu.

"Uhm, người kia chính là anh - - Nam Cung Diệu." Mộ Hi lớn tiếng nói ra.

Nam Cung Diệu biết bị chơi xỏ, tiểu yêu tinh lại dám trêu chọc anh, đây không phải là tự tìm cái chết đi.

"Như thế nào? Vừa rồi rồi là ai đáp ứng tôi phải tiêu diệt hắn, còn muốn chặt hắn, còn có chính là cắt tiểu kê kê..." Mộ Hi thấy mặt Nam Cung Diệu càng ngày càng khó coi, sợ đến không dám nói tiếp.

Anh một ta ôm Mộ Hi, một tay nắm lấy cằm cô, tháo cặp mắt kính quê mùa kia xuống.

"Người phụ nữ, em đùa với lửa, nhưng mà tôi có biện pháp tốt hơn trừng phạt em." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đến trên giường, một phen xé rách quần áo của Mộ Hi, lộ cái mông to trắng noãn, lúc tôi còn nhỏ làm việc gì sai, mẹ sẽ sẽ đánh mông tôi, cho nên hôm nay tô imuốn giáo huấn em thật tốt, để em nhớ kỹ cái giá của việc nói dối.

Mộ Hi bị Nam Cung Diệu trở mình một cái, ngã xuống, Mộ Hi bởi vì thật muốn cái mông to.

"Này? Đại ca, chúng ta bây giờ là người lớn, không cần chơi trò trẻ con đi? Thật ấu trĩ!" Mộ Hi bò, vểnh cái mông lên.

"Tôi biết rõ chúng ta là người lớn, cho nên tôi sẽ càng nhắc nhở sâu sắc em, người phụ nữ, nhớ kỹ em là của tôi, người khác đừng mơ tưởng."

"A - - anh anh biến thái, đau chết mất!" Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu không có khúc nhạc dạo nào liền trực tiếp tiến vào, mặc dù con cũng đã bốn tuổi , nhưng ở bên trong vẫn cực kỳ trẻ tuổi , năm đó cùng Nam Cung Diệu không có có mấy lần liền mang thai, sau đó còn là sinh mổ, chỗ trong vòng rất căng, bị như vậy nhất x đau đến đổ mồ hôi.

Hai tay Nam Cung Diệu nắm lấy mông Mộ Hi, dùng sức vỗ vào.

"Người phụ nữ, nói về sau còn dám gạt người không?" Nam Cung Diệu không có lộn xộn, anh cảm giác được Mộ Hi thật sự chặt, vừa rồi có chút ngoan .

"Liền lừa anh, ai kêu anh bắt nạt tôi!" Mộ Hi khó chịu chịu đựng.

"Nếu em không nhận sai, tôi cần phải hung hăng trừng phạt em, tôi không sẽ mềm lòng ."

"Anh dám!" Mộ Hi chính là không nhận thua, cô mới không cần anh đắc ý.

"Được, tôi muốn cưỡi ngựa , giá..." Nam Cung Diệu bắt đầu động tác quen thuộc của mình, hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của Mộ Hi.

"Anh, anh, anh, tôi, tôi muốn kẹp chết anh, bà cô đây không phải dễ chọc !" Cứ như vậy trong chốc lát Mộ Hi chiếm thế thượng phong, trong chốc lát Nam Cung Diệu chiếm thế thượng phong, hai người triền triền miên miên, anh hôn tôi yêu.

Ba tiếng sau.

Mộ Hi bắt đầu mặc quần áo, nhưng đều bị Nam Cung Diệu kéo hư, vì vậy cầm quần áo Nam Cung Diệu mặc lên.

"Hôm nay ở lại với tôi." Nam Cung Diệu lười nhác nằm trên giường nói.

"Không được, mẹ sẽ lo lắng ." Mộ Hi chủ yếu là sợ người phụ nữ thần bí kia biết cô gặp mặt Nam Cung Diệu.

Mộ Hi tùy ý đút tay vào trong túi áo của Nam Cung Diệu, đụng phải một tờ giấy, tiện tay lấy ra, mở ra vừa nhìn, từng giọt nước mắt rớt xuống...

Nam Cung Diệu nhìn thấy nhất thời nhảy dựng lên, đến bên cạnh Mộ Hi, ôm lấy Mộ Hi từ phía sau.

"Em không bỏ được tôi phải không? Tôi chỉ cần một câu nói của em, tôi sẽ là của em." Nam Cung Diệu đau lòng hỏi.

"Cái này? Tại sao anh có cái này?" Mộ Hi cầm bức họa kia của Nam Nam vẽ, mặt trên ký tên "Tôi là duy nhất" đây là thói quen vẽ tranh của con trai, ý cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, còn là duy nhất của Mộ Hi, đây là nét chữ của con trai, là Mộ Đồng tự tay dạy.

"Đây là một đứa nhỏ vẽ cho tôi, em đoán nó mấy tuổi? Vẽ không tệ chứ?" Nam Cung Diệu không chú ý đến sự thay đổi của Mộ Hi.

"Em gặp qua đứa bé này? Có phải nó rất đáng yêu không?" Mộ Hi không nghĩ tới cha con hai người họ đã gặp mặt qua.

"Thật đáng yêu, lúc ấy tôi nghĩ đến con trai của mình, tôi hy vọng là em sinh cho tôi." Nam Cung Diệu thâm tình nhìn cô.

"Hu hu... Hu hu..." Mộ Hi nhào vào lòng Nam Cung Diệu, người đàn ông này còn chưa biết đứa bé kia chính là con trai của anh, Nam Nam nằm mơ cũng muốn có cha, đối với điểm này Mộ Hi hết sức áy náy, thua thiệt cho con trai rồi, cho dù tình thương của mẹ nhiều hơn nữa, cũng không thay thế được tình thương của cha!

"Hi, em làm sao vậy?"

"Tôi muốn về nhà, đưa tôi về, xin anh?" Nội tâm Mộ Hi hết sức mâu thuẫn, cô không thể lấy sinh mạng của em gái ra đùa giỡn.

"Ở lại với tôi?" Nam Cung Diệu không nghĩ nhanh như vậy liền rời khỏi cô!

"Về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn như vậy! Tôi ở bên ngoài chờ anh." Mộ Hi mặc áo sơ mi của Nam Cung Diệu đi ra ngoài, bởi vì áo cô đã nát.

Nam Cung Diệu tức giận đẩy rớt tất cả mọi thứ trên bàn làm việc, anh không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao người phụ nữ này du diêm bất tiến (Ý của câu này là không nghe lời người khác khuyên), anh ngậm cô trong miệng, nâng ở lòng bàn tay, móc tim móc phổi thẳng thắn thành khẩn như thế, cho dù là băng, cũng nên thành ấm áp, vì sao cô còn cự tuyệt?

Anh ở người của cô hay không, cũng không bắt được trái tim cô, càng không bắt được vui buồn của cô!

Nam Cung Diệu lắc đầu nở nụ cười, nụ cười tràn đầy cân nhắc, anh đang suy nghĩ, có phải anh nên hư hỏng với cô một chút không, hư hỏng giống như trước kia, có lẽ cô sẽ trở nên ngoan một chút? Anh còn nhớ trước kia không có chuyện gì là anh thuận theo cô, hiện tại có lẽ quá yêu cô, chuyện gì cũng muốn dựa theo cô!

Ý thức được đến đây, anh lãnh khốc nhướng mi một chút, sau đó mặc quần áo vào đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Hi chờ bên cạnh xe.

"Bây giờ tôi đưa em về, nhưng mà, chỉ cần tôi muốn ăn mặn sẽ gọi điện thoại cho em, nhớ rõ không được phép cự tuyệt, nếu không, tôi sẽ đến nhà tìm em, nói được thì làm được." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, mở cửa xe lên xe.

"Anh muốn ăn mặn liên quan gì tới tôi? Anh đã có sẵn món ăn mặn không ăn, tại sao tới tìm tôi? Xin nhớ kỹ tôi không phải món ăn của anh, từ trước đến nay đều không phải, lại càng không phải món ăn mặn chó má gì của anh!" Mộ Hi châm chọc nói.

"Không có biện pháp, tôi thích em, hết sức hợp khẩu vị của tôi, em khiến tôi dục tiên dục tử (là cảm giác đang 'phê thuốc')." Giọng nói Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng.

"Anh người này da mặt quá dày, nói chuyện không xấu hổ như vậy, tôi nghi ngờ kiếp trưới của anh làm vịt chết! Nói đến chuyện này một chút cũng không mặt đỏ, không ai sánh bằng!" Mộ Hi bị lời Nam Cung Diệu nói chọc hơi đỏ lên.

Nam Cung Diệu nghe thấy Mộ Hi nói vịt chết gì đó, tức giận đến phanh mạnh xe, Mộ Hi đi ngã về phía trước, may mắn có đeo dây an toàn, nếu không mũi liền không còn rồi!

"Anh - -" Mộ Hi nhìn vẻ mặt Nam Cung Diệu lạnh chết người, vì vậy kịp thời dừng miệng, đỡ phải gặp nạn!

Trong lòng Nam Cung Diệu mừng thầm, cho cô chút ánh mặt trời liền xán lạn, dứt khoát che toàn bộ ánh mặt trời của cô, xem cô còn lên mặt thế nào! Về sau làm cho thế giới của cô chỉ có anh.

****

Ngày hôm sau, Mộ Hi vì muốn biểu hiện tốt, chủ động làm thêm một lát, lúc này là tan tầm giờ cao điểm, người người lấn chúc, Mộ Hi vất vả chen lấn trong xe công cộng, trời đã bắt đầu tối , trong lòng Mộ Hi có chút sợ sệt, dè dặt đi trong ngõ hẻm.

Vốn là đường lớn có thể đi, nhưng Mộ Hi vì tiết kiệm thời gian, nên đi đường tắt về nhà.
Bình Luận (0)
Comment