Cô Vợ Xác Sống Của Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 126

Lưu Lan được chuyển chính thức, tin tức này truyền về, Lý Dẫn Đệ vui mừng nhảy cẫng lên ba thước, cười đến tít cả mắt. Giờ đây bà không chỉ có một cô con gái làm bác sĩ, mà còn có một cô con gái là công nhân chính thức. Với điều kiện như vậy, sau này con trai bà tìm đối tượng cũng sẽ dễ dàng hơn.

Ông bà nội nghe tin thì tức chết đi được, thằng ba mà họ ghét nhất, giờ lại sống ngày càng tốt hơn. Hai đứa con gái dù không ở bên cạnh, nhưng lại thường xuyên gửi đồ về cho bọn họ. Nhìn chiếc áo khoác con dâu đang mặc kia, chắc chắn là con gái gửi về. Chỗ khuỷu tay con dâu tự vá, nhưng chiếc áo trông vẫn còn rất mới.

“Đi, gọi chú ba của cháu đến đây.” Giọng ông nội đầy bất mãn, kèm theo tức giận. Đứa cháu trai lớn nhanh chóng chạy đi gọi chú ba, chốc lát Lưu Thu Sinh đã đến.

“Bố, có chuyện gì?”

“Mày xem mày đi.” Lão già chỉ cái tẩu hút thuốc vào mặt ông ta, vẻ mặt giận dữ vì đứa con không nên người. “Quần áo mày vá chồng vá, hai đứa con gái mày đều giỏi giang thế, mà không biết gửi quần áo mới về cho mày mặc.”

Lưu Thu Sinh không vui, vốn dĩ bị con gái lơ là đã đủ bực rồi, kết quả bố của ông ta còn đâm vào tim của ông ta nữa, “Chúng nó đều thù hận con mà, gửi cho mẹ và em trai thì nhiều lắm.”

“Mày cái thằng vô dụng.”

Lão già trợ trắng mắt, không biết phải nói gì, người vợ bên cạnh lên tiếng: “Thằng ba, mày xem mày còn có ra dáng làm bố không. Nhà nào chẳng phải con cái nghe lời bố mẹ. Sao mày lại yếu đuối không có lập trường thế hả.”

“Ồ. Hai đứa nó ở cách xa ngàn dặm, con làm sao được?”

“Đi tìm nó.” Bà lão nói ra mục đích, “Thông gia kia của mày là quan lớn, đã sắp xếp được công việc cho con nhãi Lưu Lan kia. Mấy thằng nhãi nhà mày còn chưa tới tuổi, nhưng đứa cháu của mày đã lớn, cứ sắp xếp công việc cho nó đi.”

Lão già gật đầu: “Đúng vậy, tốt nhất là sắp xếp cho cả hai vợ chồng, sau này định cư ở thành phố luôn.”

“Con, thế này có được không?”

“Sao lại không được. Sắp xếp được cho Lưu Lan thì sao lại không sắp xếp được cho cháu trai. Nói cho mày biết, cháu trai cũng tương đương với con trai, đó đều là gốc rễ của nhà họ Lưu.”

Lưu Thu Sinh bị ép phải đi thành phố, ông bố già sợ hai anh em của ông ta không đủ trọng lượng, nên tự mình đi. La Cẩm Nghị lão ta có quen, đó là thông gia chính thức của lão ta, lão ta là trưởng bối, dù sao cũng phải nể mặt lão ta chứ.

Lý Dẫn Đệ sốt ruột, bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng bà đã vội vàng chạy đi tìm người, giúp gửi cho Lưu Ly một bức điện tín. Báo cho cô biết những người này đang tìm cô, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.

Lưu Ly nhận được điện tín thì cười lạnh, trước đây cô thư từ với mẹ dùng địa chỉ bệnh viện. May mà cô đã đề phòng, nếu không để họ đến nhà bố mẹ chồng làm loạn, thì quả thật là để chị hai chê cười rồi.

Quả nhiên, sau giờ làm cô nán lại một lúc, những người này đã tìm đến bệnh viện. Cô dẫn họ đến nhà khách, vừa ra cửa thì gặp La Dược đến đón cô. Tốt, lần này anh phải cùng cô xử lý rồi.

Đi bộ không xa là có nhà khách, nên mọi người đi bộ, cô và La Dược đẩy xe ở phía sau. Cô nói nhỏ với anh, “Lát nữa anh cứ nói là không cần người vợ này nữa, muốn ly hôn. Anh đã phải lòng cô gái thành phố rồi, chê họ phiền phức.”

“Vợ.” La Dược trợn mắt. “Diễn kịch thì được, nhưng em cũng sẽ không đợi sau này tính sổ đấy chứ. Hay là, anh nghĩ cách chạy quan hệ, tìm cho họ một công việc tạm thời vẫn có thể.”

“Không được. Có một lần sẽ có lần thứ hai.” Những người này nếu là người tử tế thông tình đạt lý thì giúp đỡ vẫn được. Nhưng những người này rõ ràng không phải, giờ cô cũng không cần điểm hảo cảm nữa, việc gì phải rước rắc rối vào mình.

“Nhớ kỹ nha, chán ghét thế nào thì nói thế ấy. Nói lời cay nghiệt rồi đi nhanh.”

Đến nơi xuống xe, ông nội lập tức bất mãn, “Nào có chuyện khách đến mà lại dẫn đến nhà khách, nhà thông gia đãi khách như vậy sao?”

Lời này đương nhiên là chất vấn La Dược, anh là cháu rể. Theo lý mà nói, đây là người nhà vợ, bình thường chắc chắn phải dẫn về nhà, dù không có chỗ ngủ cũng phải ăn cơm ở nhà trước để tiếp đón, rồi mới đi ở nhà khách. Nhưng vợ anh rõ ràng không xem những người này là người nhà.

“Bố mẹ của cháu bận công việc, không rảnh. Ông nội, ông có gì cứ nói thẳng, ngày mai cháu còn phải đi làm nữa.”

“Mày.” Lão già tức đến phồng cả má, “Quả nhiên là về thành phố rồi, giọng điệu cũng khác. Sao, không nhận họ hàng nghèo như bọn tôi nữa à.”

“Thật sự là không muốn nhận, quá phiền phức.” Anh nhìn Lưu Ly, ánh mắt viết rõ: Em bảo anh nói đó, đây đều là diễn kịch, “Người vợ nông thôn thật nhiều chuyện, chuyện nhà cô tự giải quyết đi, cứ thế này thì không sống nổi tiếp nữa.”

La Dược nói xong là bỏ đi, bóng lưng sải bước như thể mang theo cả sự chán ghét. Nhanh chóng ra khỏi nhà khách, đến chỗ ngoặt thì vội vàng dừng lại, lén lút quay đầu nhìn tình hình. Trán đầy mồ hôi, sợ vợ sau này nói anh diễn xuất sắc như thật.

Trời đất chứng giám, nếu người nhà họ Lưu đối xử tốt với vợ anh, dù anh có liều mạng, nên giúp đều sẽ giúp. Nhưng gia đình này đối xử với vợ anh chẳng tốt gì cả, đến tìm cô giúp đỡ lại còn ra vẻ trưởng bối hất hàm sai khiến.

Bình Luận (0)
Comment