Cô Vợ Xác Sống Của Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 127

Trong phòng, ông nội Lưu đã ngây người, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện này. Trước đây nhà họ La đối xử với Lưu Ly tốt đến mức nào, gần như coi như con gái ruột.

“Cái thằng La Dược này sao lại thế?”

“Về thành phố rồi mà. Ông còn nghĩ như lúc ở nông thôn bị cải tạo à.”

“Thế, bố mẹ chồng cháu cũng vậy sao?” Nếu thông gia cũng thái độ này, thì chuyến này chẳng phải đi vô ích sao.

“Chứ sao nữa. Bố chồng cháu là lãnh đạo lớn như vậy, về đây cháu còn chẳng gặp được mấy lần. Mẹ chồng cháu cũng thay đổi rồi, người ta vốn là lãnh đạo cao cao tại thượng. Cháu xuất thân từ nông thôn, học hành còn chưa đến nơi đến chốn. Có thể sắp xếp cho cháu vào đây, nói thẳng ra là sợ cháu làm mất mặt nhà họ La. Ông không thấy La Dược vừa rồi sao, mất kiên nhẫn đến thế kia mà.”

“Cái này…” Lão già bị màn này làm cho héo hon cả người, “Thế mày có mối quan hệ nào không, tìm công việc cho anh họ của mày.”

“Cháu ở bệnh viện là làm chân lặt vặt, nói hay là bác sĩ, thực ra chỉ là thực tập, một tháng chưa đến hai mươi đồng. Chỉ là nghe hay, nhìn thấy tốt đẹp, để không làm mất mặt nhà họ La thôi. Mọi người con tưởng đây là đâu, đại đội của chúng ta à?”

“Nhưng cái này…”

“Thế sao cháu lại sắp xếp cho Lan Tử được?”

“Lan Tử là nhân viên rửa bát tạm thời, không bao ăn bao ở, tối phải chen chúc với hai vợ chồng cháu trong khu tập thể mà cơ quan La Dược phân cho. Một căn phòng lại có thêm một cô em vợ, không thấy La Dược vừa rồi nổi cáu đến mức nào sao. Sao, công việc này mọi người chịu làm không? Một tháng trừ tiền ăn đi chẳng còn nổi mười đồng, tiền thuê nhà đã mất sáu đồng rồi.”

“Vậy, cái này, thế sao mày lại gửi nhiều đồ về cho mẹ mày thế?”

“Quần áo cũ của mẹ chồng con, bố thí cho con đó. Không thấy đều là đồ đã mặc rồi sao. Đầu óc mọi người làm gì vậy, không chịu phân tích kỹ gì cả.”

Lưu Ly tức giận mắng họ một trận, “Tôi bị bệnh thì các người hận không thể nhanh chóng vứt tôi đi, giờ tôi vừa mới tự lo được cuộc sống, các người lại lũ lượt kéo đến bắt tôi tìm việc cho. Quỷ hút máu à, đúng là không phải người. Nhìn cả đại đội chúng ta xem, có ai giống các người không. Tối còn phải thuê phòng cho các người, tôi lại thiếu tiền, La Dược còn mắng tôi kìa. Phá tan cuộc sống của chúng tôi rồi, cả lũ về nông thôn hết mới vừa lòng sao?”

Cô tức đến bật khóc, ba người kia bị mắng đến tái mặt nhưng không biết phản bác thế nào. Bị cháu gái mắng là quỷ hút máu, phá hoại cuộc sống của người ta, mặt ông nội Lưu nóng bừng. Nhưng phần lớn là do tức, nếu biết xấu hổ, họ đã không làm những chuyện này hết lần này đến lần khác.

“Mày, mày cũng là do nhà họ Lưu nuôi lớn…”

“Thế tôi phải làm sao, giống như Na Tra róc xương trả cha róc thịt trả mẹ à?” Cô ngẩng đầu nhìn bố mình: “Mẹ tôi chắc chắn không cần tôi trả, lúc nào mẹ cũng thương tôi. Còn bố, bố muốn tôi trả à? Bố đã cho tôi cái gì, tự trong lòng bố rõ. Cái tình bố con này trước sau tôi cũng đã cho bố gần trăm đồng, đủ để mua đứt rồi chứ.”

Lưu Thu Sinh từ đầu đến cuối không lên tiếng, ông ta biết mình không nói lại con gái. Vừa thấy thái độ của con rể, ông ta đã nhụt chí rồi, không có nhà họ La, một mình Lưu Ly có thể làm gì.

“Không, bố cũng chẳng nói gì cả.” Bây giờ đã xa cách rồi, không đắc tội với cô còn có thể nhận được sữa bột, kẹo gì đó tốt mà cô gửi về, còn lo cho mẹ và các em trai quần áo giày dép. Thật sự chọc giận cô, sau này có khi tìm cũng không thấy nữa. Huống hồ cũng là tìm việc cho nhà anh cả, ông ta sẽ không vì anh cả mà đắc tội với con gái.

“Bố cũng hết cách, bị ông nội con lôi kéo đến thôi.”

Cô nhìn về phía lão già: “Tôi chưa từng ăn một hạt cơm của các người, thậm chí chưa từng được bế một lần. Lần này về cho các người ở một đêm đã là hết tình hết nghĩa, ngày mai các người đi nhanh đi. Tiền phòng ngày mai tôi không trả đâu.”

“Mày.” Lão già tức đến suýt ngất, “Tao là ông nội của mày.”

“Lúc trước tôi đói, không được đi học, sao ông không nói ông là ông nội của tôi? Lúc nuôi dưỡng thì coi như không có, giờ thấy có lợi lộc thì bám víu vào, mặt dày như ông, cả đại đội chúng ta chắc không ai sánh bằng đâu nhỉ.”

“Mày, mày… Cái con ranh chết tiệt này…”

“Không chiếm được lợi thì mắng là con ranh chết tiệt à, không nói tôi là cháu gái của ông nữa à? Từ nhỏ ông đã cho tôi một viên kẹo nào chưa, sao ông có thể mặt dày đến tìm tôi tìm việc chứ?”

Ông nội Lưu thực sự bị tức đến ngất đi, nhưng cô hoàn toàn không hoảng hốt. Lấy kim bạc ra khỏi túi, châm một kim là tỉnh lại, “Ngày mai đi nhanh đi nha, mười hai giờ trưa trả phòng, để nhà khách đuổi ra thì không hay đâu. Nhưng các người mặt dày mày dạn rồi, cũng không cần lo lắng mất mặt.”

“Lưu Ly, có phải mày có quá đáng rồi không? Dù gì cũng là ông nội ruột…” Anh họ cuối cùng cũng mở lời, cứ để trưởng bối trấn áp cô, thấy không thể áp được nữa thì cũng không quản nhiều như vậy.

“Hừ, trong nhà có đồ ăn ngon thì cho anh, nhà tốt anh ở, đồ mặc đẹp cho anh, cho anh đi học, lúc anh có được những thứ đó sao không nói đó cũng là ông nội của tôi, chia cho tôi một nửa.”

“Mày…”

“Tôi cái gì mà tôi, lợi lộc anh chiếm hết, giờ lớn thế này rồi còn muốn bám víu, tham lam không biết đủ à.”

Tốt, anh họ cũng bị cô chặn họng rồi. Cô tức giận cầm lấy túi của mình: “Sau này tôi không có quan hệ gì với nhà họ Lưu nữa, đừng có mà dính dáng đến.”

Trên đường đi nghĩ mãi cách áp chế cô, đạo đức, hiếu thảo, tình thân, kết quả cô không chấp nhận bất cứ cái nào. Một tràng thao thao bất tuyệt, họ trở thành quỷ hút máu không biết xấu hổ, “Thằng ba…”

Lưu Ly mặc kệ họ cãi cọ thế nào, cô chặn họng họ xong thì đi tìm xe. La Dược đợi ở gần đó, thấy cô ra thì vội vàng đuổi theo.

“Vợ ơi.”

“Anh chưa đi hả?”

“Sao anh có thể đi được.” Anh vội vã nhìn sắc mặt cô, tiếc là trời tối không nhìn rõ, “Em không bị thiệt chứ?”

“Sao em có thể bị thiệt được?” Trước đây là cần điểm hảo cảm của nhà họ Lưu, giờ ngoại trừ tình cảm của mẹ và mấy đứa em, những thứ khác vốn dĩ chỉ là trao đổi, trao đổi xong thì kết thúc thôi.

“Vậy thì tốt rồi.”

Hai người đạp xe về nhà, chị hai bên cạnh giúp nấu cháo sẵn. La Dược mua bánh hành và rau trộn ở căng tin, vừa về đến nhà là có thể ăn ngay.

“Vợ ơi, sao em không nói gì cả?”

Lưu Ly ngẩng đầu, nuốt cháo trong miệng xuống, “Em đang ăn cơm mà.”

“Ồ. Vậy em thật sự không giận đúng không.”

“Giận cái gì? Với những người như nhà họ Lưu, không đáng để em tức giận.”

La Dược cuối cùng cũng yên tâm, vợ anh thật sự không muốn dây dưa với những người đó. Trước đây gửi đồ có phần của mẹ vợ, hai cậu em vợ, nhưng chưa từng có cho bố vợ và Lưu Xuyên. Vợ anh thực sự là người yêu ghét rõ ràng, với những người đối xử không tốt với cô, cô hoàn toàn không để tâm.

“Thế có cần mua vé tàu cho họ quay về không?”

“Mua cái gì mà mua, anh thừa tiền muốn đốt à. Họ tự đến, liên quan gì đến chúng ta.”

Cô cũng tò mò, cái gì mà ông nội, bác cả, anh họ, mặt dày quá mức. Trước đây không cho được lợi lộc gì, mỗi ngày Lưu Ly chỉ ăn một chút cơm mà mẹ và em gái dành dụm, sao không thấy họ cứu trợ một chút, dù chỉ một cân lương thực cũng được.

Sau này thấy cô tốt lên, đó là vì có cá, có nấm hương, mộc nhĩ. Cô không dẫn theo Lưu Ni Nhi nữa thì họ nói xấu cô khắp nơi là bạc tình bạc nghĩa, lấy chồng rồi thì không quan tâm đến nhà mẹ đẻ. Giờ sao lại không biết xấu hổ mà đến tìm cô xin việc làm chính thức chứ.

Nhà khách ở bên kia, bọn họ tức tối đến mức cả đêm không ngủ yên. Bàn bạc hồi lâu, nói rằng ngày hôm sau sẽ đến cổng đơn vị gây chuyện với Lưu Ly. Lưu Thu Sinh nghe vậy thì hết hồn, vội vàng lên tiếng.

“Nó là mình đồng da sắt đấy, các người không sợ bị đánh à? Hơn nữa, đây không phải địa bàn của chúng ta. Ở đại đội chúng ta nó còn không sợ, giờ ở chỗ này lẽ nào sẽ mềm lòng?”

“Nó còn dám ra tay trước mặt đồng nghiệp à?”

“Bố, cái đó… cái đó.” Lưu Thu Sinh sốt ruột lắm, không muốn con gái cắt đứt hoàn toàn quan hệ với mọi người. Lưu Ly làm việc quả quyết, ông ta biết cô có thể làm được. Nhưng lại không biết khuyên bố và anh trai thế nào, ở bên cạnh sốt ruột đến cả đêm không ngủ ngon.

Bình Luận (0)
Comment