Sau khi xe cứu thương đến nơi, Dụ Ninh cũng không định đi lên, Dương phụ nhìn cô một cái:” Nếu đã không coi con là người một nhà thì cũng không thể đưa ra chỉ trích nặng nề với con.” Nói xong lại thở dài một hơi:” Đừng trách mẹ con……”
"Tôi không trách bất kể một ai." Dụ Ninh cắt đứt lời Dương Phụ: "Nguwofi sẽ oán trách bà Dương đã chết rồi.”
Dương Phụ ngẩn người, "Cuối cùng con cũng nguyện ý nói chuyện với ba sao?”
"Đề tài bình thường, tôi tất nhiên nguyện ý.” Dụ Ninh cười trả lời.”
Mặc dù là cười, thế nhưng nụ cười lại xa cách đáng sợ, Dương Phụ đột nhiên phát hiện, đã rất lâu rồi chưa nghe cô nói tiếng ba, trái tim khó chịu, há miệng muốn nói gì, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, chu lan không muốn đối mặt với sự thật, ông cũng có một chsut giống như vậy, như những gì dương an đã nói, bọn họ bỏ rơi dương ninh nên bây giờ con bé mới cực đoan như vậy, nếu lúc ấy ông có thể đối mặt với đứa con làm mất lâu ngày mới tìm lại được này thì đã không có nhiều chuyện phải lo như vậy, có phải khi đó, tất cả mọi thứ sẽ tốt hơn không.
Cuối cùng,Dương Phụ vẫn không nói gì, trầm mặc lên xe cứu thương.
Dương An và Dương Phụ đi rồi, Dụ Ninh yên tĩnh một hồi, liền nghe thấy tiếp tân báo có người tìm mình.
Đi xuống nhìn xem, quả nhiên là Tống Diễn.
Khuôn mặt người đàn ông mang theo sự sắc bén, một thân tây trang màu đen được cắt may vừa vặn làm nổi bật lên khí thế của anh, ba chữ khó tiếp cận như thể đã nổi rõ trên gương mặt ấy.
Thế nhưng dù cho có như vậy thì người này vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, không ít thiếu nữ cả gan đi qua trước mắt anh, lúc Dụ Ninh đi ra nhìn thấy một màn như vậy, nhíu nhíu mày, nếu mấy người này biết, sau khi ở bên tên này sẽ phải ăn một đống cà rốt mỗi ngày, không biết có quyết tâm tiến tới như vậy không nữa.
Khi Dụ Ninh vừa bước ra khỏi thang máy, Tống Diễn liền thấy cô, nhìn vẻ mặt thiếu nữ không có gì bất thường, trái tim hơi buông lỏng:” Có sao không?”
Nhân vật nữ chính xuất hiện khiến không ít người đang vây quanh anh cắn chặt hàm răng, kẻ định quá mạnh, tất cả đành đều dần giải tán.
"Không phải đã nói đừng đến sao?”
"Tôi không yên lòng." Tống Diễn giơ tay lên kẹp mấy sợi tóc của cô ra sau tai:” Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Vẻ mặt anh thật nghiêm túc, Dụ Ninh liếc một cái, khẽ gật đầu:” Ok.”
......
Phong cảnh chung quanh ngày càng hoang vu, Dụ Ninh có chút nghi ngờ, Tống Diễn định lừa bán cô hả:” Đi đâu đây?”
"Tôi chọn bừa hướng.” Vẻ mặt tự nhiên, không hề hay biết bản thân khi nói ra câu đó không có chút độ tin cậy nào.
"Chớ lái lên trên một chút rồi chúng ta ở đây nói chuyện.”
Tống Diễn nghe lời dừng xe lại, Dụ Ninh qhạ cửa kính xuống, gió nhẹ thổi vào, một chỏm tóc phất phơ, tâm trạng cũng lặng đi thật nhiều.
"Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Một lát sau, Tống Diễn mở miệng trước.
Dụ Ninh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Anh thích Dương nguyện không?"
Thái độ không giống như đang ghen tị, thậm chỉ một chút cáu kỉnh cũng không, Tống Diễn híp híp mắt, cô luôn có cách để anh phải cảm thấy khó chịu.
"Là chuyện gì khiến em có cái suy nghĩ ấy.” Tống Diễn hỏi ngược lại.
"Anh biết rõ tôi ghét cô ta, còn để cô ta lên xe.”
Ánh mắt toát ra nét kinh ngạc:” Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ hai người đang nháo loạn giận dỗi nhau.”
Dụ Ninh liếc một cái, "Anh cảm thấy vậy thật sao? Nói xem, tại sao bỗng nhiên thích tôi.”
Người đối diện thật xinh đẹp, nhưng không phải là anh chưa thấy người phụ nữ đẹp hơn thế bao giờ, nhưng thật kì lạ là thiếu nữ lại có khả năng mê hoặc anh, khiến anh cảm thấy cô ấy chỗ nào cũng tuyệt vời.
Tống Diễn chưa bao giờ tin có chuyện vừa thấy đã yêu, nhưng khi gặp được mới biết, thật sự có thứ tình cảm như thế, khiến anh, khi nhìn thấy người đó, ánh mắt đầu tiên thôi, trái tim đã dâng lên niềm khát vọng – phải có được người này.
"Tại sao không nói lời nào?" Dụ Ninh thấy Tống Diễn lặng yên không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú hướng về phía này, không nhịn được lắc lắc tay trước mặt anh.
Tống Diễn bắt lấy tay cô:” Tôi đang nghĩ.” Tống Diễn nắm ngón tay cô xẹt qua hầu kết anh, thẳng xuống dưới:” Đến bao giờ thì em mới để tôi được ngủ cùng em, mặc dù tôi chắc chắn sẽ thích cảm giác ấy, nhưng vẫn muốn có một đáp án về khoảng thời gian chính xác.”
Ngón tay bị Tống Diễn đặt trên bụng anh, cảm giác phần da thịt toả nhiệt dưới lòng bàn tay truyền đến, Dụ Ninh nắm chặt tay đấm một phát lên bụng anh, thấy người trước mặt nhíu mày lại , cô nở nụ cười:” muốn biết khi nào thì tôi đánh anh sao?”
Tống Diễn nhịn đau, nắm tay cô thật chặt:” tất cả cái gì của em, anh đều muốn biết.”
Dụ Ninh đạp một chân lên chân anh:” Thật sao? Vậy tất cả thú vui của tôi,anh đều sẽ thoả mãn sao?”
Chân không chút động đậy:” Thế nào cũng được.”
Nếu đã như vậy, Dụ Ninh cũng không khách khí, một cái tay khác nhấc lên va vào cằm anh, khiến nơi đó bầm tím còn nặng hơn chỗ hôm trước cô bị.
Toàn bộ quá trình, Tống Diễn không hề phản kháng, chỉ nắm chặt tay cô, trong mắt còn mang theo tia ý cười.
Quả thật giống như một kẻ điên.
Dụ Ninh dừng tay, kéo kéo bàn tay đnag bị giữ thật chặt, không rút được.
"Anh muốn làm cái gì?"
Tống Diễn cười nhẹ, "Con thỏ nhỏ, những lời này của em thật khiến người khác phải hiểu sang một chiều hướng khác.”
Là bởi vì tư tưởng của anh quá kì quái, cái gfi cũng có thể liên hệ đến điều đó. Dụ Ninh trợn mắt trừng anh:” Buông tôi ra.”
Tống Diễn lắc đầu, "Để anh nắm thêm một lúc.”
Đối với một tên mặt dày mày dạn như vậy, cô thật sự không thể nghxi ra cách nào khác, chri đành quay gò má đi không nhìn về phía đó nữa:” Không tò mò tại sao Dương Nguyện lại khóc thê thảm như vậy sao?”
"Tôi chri quan tâm người phụ nữ của mình có chịu khổ sở hay không mà thôi.”
"Tống tiên sinh, cách nói chuyện của anh với người khác đều sến sẩm như vậy sao?”
"Chỉ có với người tôi yêu mới thế.”
Dụ Ninh rùng mình một cái, phủi phủi lớp da gà nổi đầy trên người. trừ việc ngày càng thần kinh ra thì nam chính cũng càng ngày càng buồn nôn hơn.
"Đau sao?" đầu ngón tay xẹt qua khoé mắt Dụ Ninh.
"Anh còn không biết có chuyện gì đã xảy ra.......” Sao cô phải khổ sở? kẻ địch, một chạy trốn, một ngất đi, cô mới là người hoàn toàn chiến thắng.
"Tôi đoán, việc khiến em phải gọi cho tôi, hẳn là họ không tin tưởng em. Đừng sợ, cso tôi ở đây.” Thanh âm càng ngày càng trầm thấp, như văng vẳng bên tai, Dụ Ninh hốt hoảng, bỗng cảm thấy cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Ùi bạc hà tươi mát lượn lờ vấn c vương. Giọng nói chầm chậm vang, âm tuyến như tiếng đàn violon dịu nhẹ dễ nghe, làm người không nhịn được trầm mê trong đó, quên đi mọi ý nghĩ trong đầu.
Tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt trên lưng cô:” Tôi sẽ vẫn đi cùng em, dù tất cả đều không tin tưởng em, tôi đều sẽ ở cạnh bên, cùng em.”
Hơi thở anh phun lên tai cô, Dụ Ninh chỉ cảm thấy cả người tê dại, bởi vì tay bị anh nắm thật chặt nên thân thể cọ xát lên trong vô thức.
Nào ngờ lại chạm phải hai mảnh mềm nhũn, còn chưa kịp nhận ra đó là gì thì lỗ tai đã bị Tống Diễn hút vào trong miệng.
Giống như gặp được đồ ngon, Tống Diễn liếm rồi lại hôn, đầu lưỡi phác hoạ nơi đó vô số lần, lại không nỡ nuốt vào trong bụng
Dụ Ninh cảm giác bản thân biến thành một khối thạch hoa quả, Tống Diễn hút liếm, cả cơ thể cô như nhũn ra, chri biết run lên.
Dụ Ninh hiểu, trạng thái của mình không bình thường, nhưng lại chẳng biết làm cách nào để thoát khỏi tình trạng này, chri có thể mặc Tống Diễn ôm cô, muốn làm gì thì làm.