Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 106

gió mang theo hương cỏ xanh nhè nhẹ chui vào trong xe, dường như chịu ảnh hưởng từ không khí trong xe, không khí có chút ấm áp, Dụ Ninh cảm thấy hơi say, chẳng biết nay là ngày nào tháng nào.

Nhìn vẻ mặt mê mang của cô, ánh mắt Tống Diễntối lại, anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt thiếu nữ:” Bảo bối, em thích tôi đúng không?”

Dụ Ninh nghiêng đầu, cắn lên cằm anh, để lại một vết máu trên khối bầm tím lúc nãy, như để hả giận, dù cho ngửi thấy mùi rỉ sắt, cô cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Tống Diễnkhông ngờ cô lại đột nhiên phản kháng, thế nhưng, cũng chẳng sao cả, cứ mặc cô ấy đi. ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trên sống lưng cô, như đang trấn an một con thú cưng nhỏ.

Dụ Ninh uống máu của anh, há miệng liền đem nước miếng có chưa tơ máu xoa lên cổ áo người đối diện, cũng đem bàn tay đang dao động trên lưng mình kéo xuống:” Anh đã làm gì tôi?”

đôi môi đỏ thẫm của thiếu nữ còn mang theo vết máu, ánh mắt Tống Diễntái đi. anh vươn ngón tay sờ sờ môi cô, đem chút tơ máu đó đút lại vào miệng cô gái:” Ăn ngon sao?”

Nếu như không cảm giác sai thì tên này chắc chắn là lại phát bệnh, Dụ Ninh né người:” Tôi hỏi anh đã làm gì tôi?”

cảm xúc lo sợ rồi cứ bất động mặc người trước mặt ôm hôn, nếu không phải tên này đã làm gì thì cô cũng không tịn bản thân mình sẽ như thế.

"Có thể gọi đó là thuật thôi miên......" KHoé miệng ống diễn chứa ý cười:” Con thỏ nhỏ, em không thích tôi đến nhường nào thì mới nhanh tỉnh táo như vậy chứ.”

Dụ Ninh không nhìn cặp mắt đen quái dị kia nữa, xem cằm anh:” Đừng gọi tôi là con thỏ nhỏ, nếu tôi không tỉnh táo lại, anh sẽ làm gì?”

Tống Diễnthành thực trả lời chỉ để người ta muốn đánh anh:” Cho em lời ám thị chỉ yêu anh cả đời này.”

Một giây sau, Dụ Ninh liền đẩy cửa xe đi ra ngoài:” Tống diễn, anh thật quá đáng sợ.”

Tống Diễnnhẹ nhàng cười hai tiếng, không xuống xe đuổi theo, anh cũng cảm thấy mình diên rồi, rõ ràng đã tự dặn lòng rằng cô và Lâm thị không phải mọt người, nhưng không thể nào đối xử bình thường với cô, trong đầu luôn có một ý nghĩ thoáng quá, rằng cô sẽ phản bội, bây giờ nghĩ lại anh còn cảm thấy bản thân thật xa lạ, thật kinh khủng, dùng phương pháp này để khiến người phụ nữ anh yêu không thể rời bỏ mình, có lẽ, anh đã điên thật rồi.

Nơi này không quá vắng vẻ, chẳng bao lâu sau, Dụ Ninh đã bắt được xe trở về, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía chiếc xe vẫn không hề nhúc nhích kia, Dụ Ninh tự nhủ, hẳn là tên này sẽ không đuổi theo.

Quả nhiên, Tống Diễnkhông những không đuổi theo mà mấy ngày sau dường như còn biến mất, trừ việc chuyển chìa khoá biệt thự và một lá thư cho cô nhờ chăm sóc Tiểu Bố, người này như đã xoá bỏ sự tồn tại của anh ta trong cuộc sống của cô.

Dụ Ninh không biết lái xe, tất nhiên sẽ không đến nhà Tống Diễnchăm sóc tiể Bố, cô đem tiểu Bố mang về căn chung cư cô và Dương Anđang ở, vốn tưởng đến nơi ở mới, tiể Bố sẽ không quen, không ngờ nó lại thích nơi này, chẳng được mấy ngày đã lăn lộn cùng Dương Anthành một cặp, trừ buổi tối sẽ tìm Dụ Ninh để ngủ cùng, còn bình thường đều dính với Dương Anở cùng một chỗ.

Dương Anvuốt vuốt cằm  Tiểu Bố, thấy nó hạnh phúc híp híp mắt, lại cảm thấy chó tốt hơn chủ nhân gấp vạn lần:” Cái tên họ Tống kia chắc đối xử không tốt với tiểu Bố, nếu không, sao chưa đến một tháng, nó đã không còn nhớ đến nhà cũ nữa.”

Dụ Ninh đang xem tài liệu, nghe vậy liếc mắt nhìn Tiểu Bố, thấy tháng này nó không ốm đi mà còn mập thêm một vòng, gật đầu tán thành.

"Anh nói này Ninh Ninh, sau này cứ để tiểu Bố ở bên này đi! đừng trả cho tống diễn, tiể Bố ở bên tên đó, đoán chừng mỗi ngày phải đối mặt với vẻ mặt âm trầm của anh ta, cơm cũng không nuốt được.”

"Tính sau đi.” Dụ Ninh tuỳ ý trả lời:” Giúp tôi nhìn xem chỗ này có nghĩa là gì?”

Dương Anđến gần khẽ liếc mắt một cái, thấy nội dung liền tỏ vẻ hơi kinh ngạc:”Bây giờ Ngô bí thư để em xử lí những thứ khó như thế này rồi?”

Ngày đó, sau vụ náo loạn với Dương Nguyện, cong ty có rất nhiều ý kiến trái chiều, có người nói Dụ Ninh không tốt, tất nhiên cũng có người đồng tình với cô, mà những lời dương nguyện nói, sau khi được truyền ra ngoài, người nghe đồn bậy đồn bạ, cuối cùng, đén cả danh tiếng tốt đẹp cô ta xây dựng bấy lâu nay cũng bị ảnh hưởng, đối với vấn đề này, dương nguyện lựa chọn im lặng, từ chức giám đốc, cũng chưa từng trở lại nhà họ Dương. Dưới tình huống đó, Dương phụ gọi luật sư định di chúc, đem tài sản của ông chia làm mấy phần, Dụ Ninh chiếm phần lớn nhất, có thể nói, nếu Dương phụ không có thay đổi gì nữa thì cái công ty này, về căn bản đã thuộc về Dụ Ninh.

Vì thế, dù trong công ty có không ít người không thích Dụ Ninh nhưng lo ngại tương lai cô sẽ là bà chủ lớn của công ty nên ngoài mặt cũng không dám biểu lộ sự bất mãn.

Theo lý thuyết, xảy ra một đống chuyện như thế thfi tháng này Dụ Ninh phải được thả lỏng mới đúng, thế nhưng Ngô bí thư sao có thể để yên cho cô được, một câu:” Nhận được càng nhiều trách nhiệm càng lớn.” liền tăng lượng công việc lên gấp đôi, độ khó cũng dâng cao.

"Ninh Ninh à?" Giải thích xong vấn đề, Dương Anvà tiể Bố lại lăn vào thành một khối, bỗng nhiên đột nhiên kêu cô.

Bình thường, cái nét mặt  này, Dương Anchẳng cần mở miệng, Dụ Ninh cũng biết anh chắc chắn chuẩn bị khuyên mình về lại nhà, thế nhưng, có lẽ việc hôm nay không quá khó, cô cũng không cần thức đêm nữa, nên tâm tình không tệ, Dụ Ninh tiếp lời:” Chuyện gì?”

Vẻ mặt Dương Anđầy nét chần chờ:” Em muốn về thăm nhà một chút không?”

Dụ Ninh cười như không cười nhìn anh một cái, "Muốn nói thật hay nói dối.”

"Có lẽ là mẹ đến thời kì mãn kinh.” Nghiêm túc:” Tính tính, rất có thể mẹ đang trong thời kì mãn kinh, những lời nói với em cũng là do chứng mãn kinh phát  tác, em đừng để trong lòng, baba nói dạo  gần đây mẹ đã ổn định hơn nhiều,……”

“Bất kể nói thật hay giả thì tôi đều không muốn đi.” Dụ Ninh dứt khoát cự tuyệt:”Kể cả bà ấy có đến kì thì cũng  liên quan gì đến tôi, chẳng qua, nếu Dương tổng muốn tìm tôi nói chuyện thì lúc nào tôi cũng rảnh.”

Gọi baba của mình là Dương tổng, có lẽ, cô là người duy nhất từ xưa đến nay làm việc này:”Em muốn nói gì với ba?”

"Chuyện cổ phần.” Dụ Ninh day day huyệt thái dương, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải đến đây để động não, bị Ngô bí thư huấn luyện một thời gian, phỏng chừng đầu óc cô sắp nổ tung, Ngô bí thư còn đề nghị Dương phụ cho cô đi du học, tha cô đi, cô hoàn toàn không hứng thú với việc này được không.”

Đôi tay sờ sờ phần đệm lót của tiểu Bố hơi dừng lại:” Ba, ông ấy chỉ muốn  bồi thường em.”

"Tôi không cần loại bồi thường này." Dụ Ninh sửa sang lại tài liệu:” Hơn nữa, anh cảm thấy ngày ngày tôi khổ cực như vậy, tôi sẽ vui vẻ sao?”

Mấy ngày nay, mặc dù không thấy cô tức giận nhưng cũng cảm nhận được em gái chán ghét công việc, Dương Ancũng không muốn biến em thành nữ cường nhân ( người phụ nữ mạnh mẽ, người của công việc, tự lập,….), suy tư một chút, em gái để ở nhà nuông chiều là được, công việc, tuỳ tiện qua loa là được, điều em ấy quan tâm đáng ra phải là nhãn hiệu nào mới ra Style mới, chứ không phải là quan sát hoạt động của công ty.

"Anh về sẽ nói với ba.” Cảm xúc của Dụ Ninh bây giờ đã quá thiếu thốn, nếu thật sự trở thành nữ cường nhân, đoán chừng, cả ngày không cười nổi một cái, luôn treo vẻ mặt lạnh lẽo trước mặt mất.

Nghĩ đến điểm này, giọng nói cso chút kích động, xem điệu bộ kia, hẳn là anh chỉ muốn chạy nhanh về nhà tìm Dương phụ.

Dụ Ninh lướt qua bóng đêm đang dần hạ xuống:” Cũng đến giờ này rồi, anh còn muốn kéo Duong tổng rời giường sao?”

Dương Annhìn lướt qua đồng hồ báo thức, xin lỗi cười, ha ha hai tiếng, "Mai anh lại đi cũng được.”

Dụ Ninh gật đầu, "Ngày mai ngành của anh cso tiệc, chắc sẽ về  trễ chút, anh đem theo tiểu Bố luôn đi.”

Đối với vấn đề tiệc tùng, Dụ Ninh luôn muốn trốn tránh, nhưng hôm qua đã bị Ngô bí thư mắng một trận, bảo cô muốn quản lý tốt công ty thì chuyện thứ nhất chính là phải hoà nhập, sau đó liền gi tên cô vào danh sách tham gia, mặc dù không muốn quản lý công ty nhưng nếu ông ấy đã ghi tên, còn xoá bỏ lịch trình làm thêm giờ vào ngày mai của cô, cô cũng sẽ không ngại lãng phí mấy tiếng đồng hồ cho hoạt động này.

Nghe chuyện, ánh mắt Dương Ansáng ngời, sau khi thay đổi, thật sự Dương Ninh của anh sống quá khép kín, hoàn toàn không giống một cô gái nhỏ:” Em cứ chơi đi, về trễ cũng không sao, nhưng nhớ là đàn ông không ai tốt cả, nếu có người tiếp cận thfi đừng để ý người đó nghe chưa?”

Em gái anh quá xinh đẹp, thật khiến anh lo lắng.

Dụ Ninh cười khẽ một tiếng, có lẽ  nguời trước mắt đã quên mất đi giới tính của mình:” Ok.”

......

Đến ngày hôm sau, quả thật bị Dương Anđoán đúng, em gái anh rất được chào đón.

Quy trình tổ chức, đầu tiên là ăn một chút gì đó, sau đó mọi người dời địa bàn đến hộp đêm, Dụ Ninh nhớ lời Ngô bí thư nói, nếu trước tám giờ mà tự ý rời đi sẽ tăng lượng công việc lên gấp đôi, vì thế quyết định đi theo đám người này.

Mở  một phòng riêng, không ít người liền cởi áo khoác trượt vào sàn nhảy, những người còn lại đều cầm xúc xắc chơi hoặc ca hát, một nhân viên tán gẫu đôi câu với Dụ Ninh, phát hiện quá chán liền len lén chạy sang bên hát hò.

Chỗ Dụ Ninh ngồi như khu vực chân không, ngăn cách tất cả không khí náo nhiệt bên ngoài.

Có thể là bởi vì uống mấy ly rượu,gan mấy người dần lớn lên, cầm xúc xắc chạy đến bên Dụ Ninh, còn mời cô tham dự.
Bình Luận (0)
Comment