Edit: Phạm Mai
Bất quá thiếu niên kia mặc dù có bảy tám phàn tương tự Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nhưng khí chất lại không giống nhau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo thâm thúy nội liễm, dễ dàng đi vào suy nghĩ của người khác; còn hắn thì ánh mắt lộ ra anh khí, làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng tiêu sái như võ lâm thiếu hiệp.
Có lẽ ánh mắt Thần Tịch nhìn hắn có vẻ rõ ràng quá mức, Hoàng Phủ Đông Dã hừ nhẹ một tiếng, mặt mang khinh thường phiết quá đi.
Thần Tịch bật cười, thiếu niên này, thật có cá tính, so với bộ dáng thâm trầm Hoàng Phủ Cảnh Hạo tốt hơn nhiều.
“Công chúa, cá tính Hoàng Phủ Đông Dã so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo lỗ mãng hơn, người không có việc gì chớ chọc hắn, ở kinh thành hắn có tiếng ăn chơi, mặc kệ nam nữ trêu chọc làm hắn không vui đều bị đánh!”
“Này tốt, nam nữ ngang hàng, vì sao nữ tử phạm sai lầm thì không đánh được? Luật pháp có quy định nữ tử phạm pháp có thể miễn tội sao.”
Tiêu Băng phiên mắt trợn trắng, không hé răng. Có một việc hắn quên nhắc nhở Thần Tịch, thì chính là Hoàng Phủ Đông Dã thực không thích Xích Dương công chúa, tính tình hai người giống như nước với lửa, vừa gặp nhau thì sẽ cãi nhau.
Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Đông Dã cùng tuấn nam mỹ nữ bên cạnh tán gẫu vui cũng không có cảm rgiacs gì đặc biệt, cho dù hắn là đệ đệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo, đối với nàng mà nói cũng bất quá là một người xa lạ.
Bỗng nhiên, một đạo bóng người hướng lại đây, đi thoáng qua nàng, lập tức lại có một người chạy lại nữa, trực tiếp đụng phải nàng, mắt thấy hai người nhất định sẽ va vào nhau, nhất thời mấy người Tiêu Băng trên tay đang cầm này nọ đều tính vứt xuống đi đỡ nàng thì có một bóng người dùng tay nhẹ nhàng đỡ, một tay đỡ nhẹ phần lưng áo nàng, nháy mắt hai người đứng lại vững vàng, “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, làm cho người khác có cảm giác không chân thật, Thần Tịch ngước mắt nhìn nam tử trước mặt một cái. Hắn có mày kiếm, con ngươi lộ ra cơ trí. Trên mặt mang theo một chút tươi cười giống như ánh mặt trời, nhưng ánh mắt lại bán đứng đi nụ cười thân thiết. Y phục màu tím đạm mạc, tôn lên amfu da thịt của hắn, hiện ra một dáng người kiện mỹ oai hung.
Ánh mắt sáng tinh tường của hắn khi nhìn về phía người thoát thân có chút tức giận, bất quá thời điểm hắn đối mặt Thần Tịch thì thanh âm vẫn ôn hòa như trước, “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thần tịch buông tay nắm quần áo hắn ra do khi nãy vô tình níu vào, mỉm cười: “Không có việc gì.”
“Công tử, công tử --” Hai người hộ vệ đuổi theo phía sau. Thở hổn hển nhìn tử y nam tử.
Thần Tịch nhìn chủ tớ ba người liếc mắt một cái, phỏng chừng đang đuổi bắt người nào. Vì thế nhẹ giọng nói: “Công tử có việc xin cứ tự nhiên, chúng ta cáo từ.”
Dứt lời mang theo mấy người Tiêu Băng nhanh nhẹn rời đi.
Tử y nam tử nhìn bóng dáng của nàng khẽ nhíu mày, ngay cả tên nàng cũng không hỏi một chút liền bước đi?
“Công tử, người cũng thất bại?”
“Đụng vào người.”
Hai hộ vệ hiểu rõ, thì ra là thế, đã nói mà, chủ tử nhà bọn họ làm sao có thể thất bại được!
Tử y nam tử nhìn phương hướng Thần Tịch rời đi, lại nghe thấy Bắc Đường Quân Liên ở bên cạnh Thần Tịch mở miệng nói: “Công chúa. Đã mua rất nhiều thứ. Đi trở về đi!”
Công chúa? Nàng là người công chúa nào?“Thiết Y, ngươi đi tra xem, tìm hiểu xem nàng là vị công chúa nào?”
“Chủ tử?”
“Đợi chút. Tự ta sẽ đi!” Tử y nam tử nghĩ đến đôi mắt màu lam không giống người thường mà khi nãy mình nhìn thấy, bỗng nhiên nhớ tới một người? Sẽ là nàng sao?
Thiết Y kinh ngạc nhìn chủ tử, “Công tử, tiểu công chúa kia --”
“Trước mặc kệ nàng, để cho nàng làm loạn hai ngày đi.”
Hộ vệ tên Thiết Y âm thầm kinh ngạc, như thế nào mà chủ tử có hứng thú với công chúa Nhai Nữ quốc?
Hai hộ vệ đi theo tử y nam tử rất nhanh liền đuổi theo đoàn người Thần Tịch, “Cô nương.”
Thần Tịch nhìn thấy hắn hơi hơi nhìn qua, hắn không đi đuổi theo người kia đến tìm nàng làm cái gì?“Vị công tử này có việc?”
“Vừa rồi không cẩn thận va chạm cô nương, còn thỉnh cô nương tha thứ.”
“Ta không sao, ngươi không cần để ý.”
“Không không, có sai tất nhiên phải xin lỗi, chạm vào nhau cũng là có duyên, không bằng để ta làm chủ mời cô nương uống ly trà được không?”
Tiêu Băng lãnh mạc nhìn hắn, “Chúng ta nếu muốn uống trà cũng không cần ngươi phải tới mời.”
Hai hộ vệ đi theo phía sau tử y nam tử bất mãn nhìn chằm chằm Tiêu Băng, thái độ của người này thật ngông cuồng, chủ tử bọn họ nhưng là Thái tử Sở quốc đấy!
Thần Tịch nhìn ban am nhân phái sau liếc mắt một cái, “Tiêu Băng, không sao, dù sao chúng ta cũng đi dạo lâu rồi, có người mời uống trà miễn phí không cần lãng phí a!”
“Ha ha, cô nương thực sảng khoái, tại hạ Sở Mục Hàm, là người Sở quốc.”
Sở Mục Hàm? Thần Tịch nghe vậy trong nháy mắt nghĩ tới Sở Mục Nhiên, hai người không có cái quan hệ gì đi? Nhìn kỹ, khí chất cũng không giống điểm nào, tướng mạo cũng không giống, hẳn không có vấn đề gì. Cũng đúng, không có khả năng ngày nào nàng cũng gặp phải Vương gia rồi công tử gì đi! Nghĩ đến đây nàng khẽ cười cười: “Sở công tử hảo, gọi ta là Cung Thần Tịch.”
“Nguyên lai là Thần Tịch cô nương, cô nương khẳng định là người địa phương, không bằng ngươi dẫn đường, ta làm chủ?”
Cung Thần Tịch nhìn Tiêu Băng liếc mắt một cái, “Tiêu Băng, ngươi dẫn đường.”
Tiêu Băng bất mãn trừng mắt nhìn Sở Mục Hàm liếc mắt một cái, đi ở phía trước dẫn đường, bất quá hắn thực không khách khí lấy vài tấm vải vóc nhét vào trong lòng Thần Tịch: “Tinh thần người tốt như vậy thì cầm lấy vài thứ đi!”
Thần Tịch hơi hơi há mồm sửng sốt, lập tức nhắm lại cười cười còn thực sự cầm lấy, “Cũng được, chính mình động thủ cơm no áo ấm, ngươi dẫn đường đi!”
Sở Mục Hàm khẽ nhíu mày, nam nhân này có phải rất làm càn hay không, tốt xấu đối phương cũng là công chúa.
Vân Thanh Ngân thở dài, đưa cánh tay qua, “Để ta cầm đi!”
Thần Tịch ôm lấy vải vóc lắc đầu, “Không cần, ngươi ôm tốt mấy thứ kia là được rồi, đừng bị người khác đụng vào, mấy thứ này, ta cầm!”
Sở Mục Hàm than nhẹ một tiếng, thân thủ cầm lấy mấy khúc tơ lụa trong này nàng, “Ta cầm đi!”
Thấy vậy Thần Tịch không có phản bác, có người muốn làm thân sĩ, không có lý do gì lại không cho cơ hội!
Tiêu Băng sinh khí gì chứ? Ai, tính tình thật sự khó nắm mà!
Hai nhóm người cùng nhau đi vào một gian trà lâu, Thần Tịch thực nghi hoặc nhìn một chút tên của tà lâu, “Tán Kim lâu?”
“Đây là trà lâu nổi danh nhất kinh thành, trà nơi này rất tốt, người bình thường đều không có khả năng uống, dù sao có người muốn mời khách, ta liền đi địa phương tốt nhất.”
Ngạch! Hung hăng chèn ép! Thần Tịch đối với sự phúc hắc Tiêu Băng tỏ vẻ không có gì để nói, Sở Mục Hàm cũng không sao cả, nho nhã lễ độ nói: “Thần Tịch cô nương thỉnh.”
“Hảo, đi thử xem.”
Sau khi lên lầu, Thần Tịch phát hiện trà lâu trang hoàng thực xa xỉ, bất luận cái bàn hay là cửa sổ, toàn bộ đều là những thứ tốt, một ít người ngồi ở trên lầu nhìn là biết người phú quý, mặc kim mang ngân.
“Ôi chao, vài vị bên này thỉnh, bên này có chỗ.”
Thần Tịch chỉ vào vị trí gần cửa sổ, “Ta muốn ngồi bàn kia.”
Tiểu nhị nhìn thấy phương hướng nàng chỉ liền khó xử, “Vị cô nương này, bàn kia hôm qua đã bị tiểu công chúa bao rồi, người hãy chọn một vị trí khác đi!”
Tiểu công chúa? Thần Tịch nhìn về phía Tiêu Băng, “Chẳng lẽ là Cung Phi Linh?”
Tiểu nhị vừa nghe trừng lớn mắt, “Vị cô nương này, tục danh công chúa cũng không thể kêu gọi tùy tiện!”
Thần Tịch buồn cười nhìn hắn, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định đừng đấu, “Tốt, vậy chọn cái bàn bên cạnh đi, cũng dựa vào cửa sổ.”
“Ôi chao, này, bình thường sau khi tiểu công chúa đều bao bàn, hai bàn bên cạnh cũng không thể ngồi......” Tiểu nhị ấp a ấp úng nhìn về phía Thần Tịch.
Tiêu Băng tức giận trừng mắt hắn: “Nói lời vô nghĩa, nàng chỉ bao một bàn, dựa vào cái gì không cho người khác ngồi bên cạnh? Ngươi chỉ cần dâng trà hầu hạ, có cái gì thì đưa lên, có việc chúng ta chịu trách nhiệm.”
“Ta --”
“Đi!” Tiêu Băng siêu cấp khó chịu, cả người phát ra lãnh khí ngày càng dầy đặc, tiểu nhị bị đông lạnh không dám tiếp tục mở miệng, xám xịt đi chuẩn bị.
--- ------ ------ ------ -----