Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 100

Edit: Phạm Mai

Thần Tịch ngồi xuống xong, ba người Tiêu Băng cùng Vân Thanh Ngân, Bắc Đường Quân Liên cũng theo thứ tự ngồi xuống.

Sở Mục Hàm nhìn thấy điều này thì cũng hiểu được, ba nam nhân này đều là phu thị của nàng, nghe nói sáu người phu thị nhà Xích Dương công chúa người nào cũng có tài mạo xuất chúng...... Quả nhiên, bất quá, trong đó có một vị hình như có điểm không thích hợp!

Hai người hộ vệ bên Sở Mục Hàm không vui, ở trong mắt bọn họ ba người Tiêu Băng cũng giống như hộ vệ vậy, có cái tư cách gì cùng Thái tử nhà bọn họ ngồi ăn chung chứ? Bất quá cũng không nói được gì, chủ tử cũng không nói gì bọn họ cũng không dám đi quá giới hạn.

“Vài vị khách quan, đây là trà ngon có chiêu bài trong quán rượu, cực phẩm thêm hương, mời các vị dùng thử.”

Thần Tịch bưng lên một ly nước trà trên bàn, tinh tế ngửi qua, quả nhiên thơm, không nồng, lại không ngừng tản ra một loại hương thơm, tư vị nói không nên lời, có chút hương trà, còn có hương dược......

Đóa hoa trong chén chậm rãi nở rộ, cuối cùng hình thành một đóa hoa Bạch Liên, Thần Tịch kinh ngạc nhìn: “Hoa Bạch Liên này?”

“Không, là Tuyết Liên.” Tiêu Băng lãnh lãnh quét mắt nhìn dưới lầu một cái, hắn nói muốn trà ngon, cũng không có nghĩ tới có người dám động thủ ở trên đầu thái tuế, ngay từ đầu thế nhưng dám đưa cho bọn họ trà hoa Tuyết Liên, hơn nữa, chỉ có trong ly trà của công chúa và Sở Mục Hàm là Tuyết Liên, còn trong ly trà ba người bọn họ là hoa Mẫu Đơn, ngụ ý không cần nói cũng hiểu, ba người bọn họ không xứng ngồi ở bên người công chúa!

Tất nhiên Thần Tịch không nghĩ nhiều như vậy, nhìn qua ly trà của mấy người Tiêu Băng thấy hoa trong đó không giống mình cũng không nhịn được tò mò: “Vậy các ngươi là hoa gì? Hoa Mẫu Đơn?”

“Đúng vậy.”

“A? Thật đúng, nam nhân trong gia đình thì uống trà Mẫu Đơn nhẹ nhàng xã giao với bên ngoài?”

“Hình như công chúa cảm thấy rất thú vị?” Tiêu Băng có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Thần Tịch ngẩng đầu thản nhiên cười, “Mất mặt sao? Vừa rồi rõ ràng ngươi nói với người ta lấy mấy chiêu bài. Theo lý lão bản nên đưa trà cho chúng ta giống nhau, nhưng hắn lại làm thành như vậy. Không phải là một người thú vị sao?”

Nghe giọng điệu Thần Tịch lộ ra châm chọc, Tiêu Băng tức giận mới tính tiêu tán một chút.

Vân Thanh Ngân vỗ vỗ bả vai Tiêu Băng: “Tứ công tử không cần tức giận, việc nhỏ thế này, đợi chút tính là tốt rồi, về phần trà này, không hài lòng thì kêu bọn họ đổi đi là được.”

“Tiêu Băng, lão bản phía sau Tán Kim lâu là ai?”

Tiêu Băng nhìn người nơi cửa lớn liếc mắt một cái, giọng nói mang sự châm chọc: “Đại công chúa.”

A?

Thần Tịch sờ sờ cái trán, có phải nàng cùng Đại công chúa trời sinh phạm hướng hay không. Làm sao mỗi việc đều dính tới nhau? Bỗng nhiên, nàng giương mắt nhìn chằm chằm về phía Tiêu Băng: “Ngươi sẽ không cố ý mang ta tới nơi này điều tra đi?”

“Làm sao có thể. Ta thành tâm muốn để cho công chúa thư giản mà.”

“Được rồi, người tới, kêu chưởng quầy lên đây.”

Tiêu Băng quét mắt nhìn tiểu nhị, “Còn không đi!”

Tiểu nhị vừa nghe thấy hai chữ công chúa liền mộng, hắn ở kinh thành ngây người lâu như vậy, không có nhìn thấy qua công chúa như vậy! Xoát xoát chạy tới gặp chưởng quầy.

Chưởng quầy là một vị nam tử trung niên, ngay ánh mắt đầu tiên Thần Tịch nhìn hắn thì đã cảm thấy khó chịu, trong mắt hắn lộ ra sự ngạo mạn. Giống như một chưởng quầy giống như hắn rất tài giỏi.

“Vị cô nương này. Không biết có chuyện gì cần ta cống hiến sức lực?”

Thần Tịch chỉa chỉa nước trà trên bàn, “Mấy cái này, ta lo lắng có độc. Ngươi uống thử một ly xem đi!”

“Cô nương, lời này của ngươi hơi quá đáng, Tán Kim lâu chúng ta có tiếng biển vàng, làm sao có thể hạ độc vào......”

Ba --

Một cái tát của Tiêu Băng đi qua, “Công chúa kêu ngươi uống liền uống, nghe không hiểu tiếng người?”

Chưởng quầy bụm mặt tức giận nhìn Tiêu Băng, “Ngươi là người nào, dám làm càn ở Tán Kim lâu.”

Ba --

Lại là một cái tát, Tiêu Băng lãnh cười, hắn chính là muốn kiếm chuyện, trà lâu này đã xem không vừa mắt từ lâu, hôm nay là lần đầu tiên đến khi trở lại kinh thành, bọn họ còn dám đùa giỡn thế này, hừ!

Thần Tịch giống như có chút không đành lòng với điều này, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiêu Băng, đừng sinh khí a! Hơn nữa, nghe nói lão bản ở sau màn trà lâu này là Đại công chúa đấy!” Nói thì giống như khuyên nhủ, nhưng thanh âm nữa câu đầu thì nhỏ như muỗi kêu, câu phía sau dính tới Đại công chúa thì lại lớn tiếng.

Tiêu Băng nghe lại phát hỏa, lại một cái tát đi qua, “Còn không uống!”

Chưởng quầy vung tay lên, “Người tới, đem những người nháo sự này bắt lấy cho ta!”

Bắc Đường Quân Liên chậm rì rì đứng lên ra tay ngăn đón: “Ai ai, có chuyện gì nói thì tốt rồi, làm công chúa bị thương chính là tội lớn! Chẳng lẽ các ngươi không biết vị này là Xích Dương công chúa vừa mới hồi kinh sao?”

Ngạch, nhóm người đang tính động thủ liền cứng lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều là mấy người dân chúng bình dân, hơn nữa Xích Dương công chúa rời đi kinh thành đã nhiều năm, ai nhớ rõ nàng mang hình dạng gì!

Chưởng quầy vừa nghe lời này hừ lạnh nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, mọi người gặp qua Xích Dương công chúa đều biết Xích Dương công chúa là tóc hồng lam mâu, nữ nhân này, tóc màu đen, làm sao có thể là Xích Dương công chúa!”

Mấy người vừa nghe, cũng có đạo lý a!

Nhưng bộ dáng của Bắc Đường Quân Liên lại làm cho bọn họ kiêng kị, làm sao bây giờ?

“Một đám thùng cơm, lên cho ta!”

Chưởng quầy bụm mặt phẫn nộ không thôi, phịch một tiếng, hắn bị Tiêu Băng đạp một cước bay xuống cầu thang.

Đang ở thời điểm chưởng quầy roi xuống, một đạo gầm lên truyền đến, “Người nào không có mắt dám đụng vào bản công chúa?”

Cùng với thanh âm kia thì xuất hiện một nữ tử mặc hoàng y, chưởng quầy vừa thấy người tới cố lết thân thể đau đớn, vội vàng quỳ xuống khóc kể: “Tiểu công chúa, người đã tới a, nếu không đến, Tán Kim lâu của chúng ta sẽ bị phá mất!”

Người tới đúng là tiểu công chúa Cung Phi Linh Nhai Nữ quốc, thấy rõ ràng người đang quỳ Cung Phi Linh có chút phát mộng, “Ngươi, chưởng quầy? Ai đem ngươi đánh thành như vậy?”

Chưởng quầy ủy khuất nhìn về phía mấy người Thần Tịch, “Công chúa, người cần phải làm chủ cho chúng ta!”

“Yên tâm, Hoàng tỷ không có đây, ta sẽ chiếu cố các ngươi!” Cung Phi Linh mang theo hộ vệ cùng vài người bằng hữu cùng nhau đi đến, thần khí hướng Tiêu Băng quát: “Diêu dân to gan, ban ngày ban mặt dám nháo sự, người tới, lập tức kêu Kinh Triệu Doãn đến xử lý chuyện này, đem mấy người bọn họ bắt vào thiên lao đi.”

Tiêu Băng bĩu môi, “Chỉ sợ Tiểu công chúa không có quyền lợi này a!”

“Ngươi nói cái gì?” Cung Phi Linh vốn nhìn đến tướng mạo Tiêu Băng xuất chúng còn tính phóng cho hắn một con ngựa, nhưng không thể tưởng được người mở miệng đầu tiên phản bác nàng lại là hắn, nữ tử vốn ôm ấp tình cảm không khỏi tức giận.

Sở Mục Hàm vẫn lạnh nhạt nhìn, Thần Tịch thì không biết suy nghĩ cái gì, đưa lưng về phía bọn họ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, làm cho nhất thời Cung Phi Linh không nhìn thấy mặt của nàng, chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng, tự nhiên không ai có thể vừa liếc mắt một cái nhận ra nàng được.

Bắc Đường Quân Liên mỉm cười, khí chất khéo léo của hắn hiển lộ ra, nhìn một cái, Tiểu công chúa vừa thấy tươi cười của hắn tức giận liền tiêu tán hai phần.“Lúc trước từng được nghe bộ dáng Tiểu công chúa Nhai Nữ quốc trong veo như nước, hôm nay vừa thấy quả thế, làm cho ta thực bội phục.”

“Hừ, tính ngươi thức thời, nói, ngươi là người nào, sao lại khó xử chưởng quầy?”

“Tiểu công chúa có điều không biết, tại hạ chỉ nghĩ đến uống trà, làm sao muốn tưởng nháo sự chứ, thật sự là vị chưởng quầy này...... Ai, tại hạ không biết phải nói hắn như thế nào cho phải.”

Tiểu công chúa bị Bắc Đường Quân Liên sáng lạn tươi cười làm kém mắt, chỉ cảm thấy tâm tình nhảy loạn xạ, “Ngươi nói đi, nếu hắn không đúng, ta sẽ chủ trì công đạo!”

“Nga, như vậy thật muốn cám ơn Tiểu công chúa, không thể nghĩ tới Tiểu công chúa thông tình đạt lý như thế, thật sự là phúc khí Nhai Nữ quốc!”

Tiểu công chúa vui rạo rực, rất muốn đi lên một chút cùng mĩ nam nói chuyện, bất quá bị bằng hữu khuê mật bên cạnh kéo một cái, thần trí hồi phục hai phân, cố ý phụng phịu nói: “Vậy trước tiên ngươi nói rõ xem, đây là có chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment