Cõng Bạch Diệp Nhan vào phòng của nàng, Triệu Phương An ngửi thấy trên người Bạch Diệp Nhan nồng nặc mùi rượu, rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu vậy?
" An... Là An phải không?" Bạch Diệp Nhan mơ màng.
" Đúng... Đúng là ta, ngươi đã uống bao nhiêu vậy chứ, ngươi biết tửu lượng của mình rất kém mà" Triệu Phương An cau mày nói.
" Nhưng hôm nay ta ....ta thật sự muốn uống" Bạch Diệp Nhan cười ngây ngốc nói.
" Ngươi biết là như vậy ta sẽ lo lắng mà" Triệu Phương An thở dài nói.
Cuối cùng cũng về đến cửa phòng của Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An ngó nghiêng để ý xem có người nào hay không rồi mới vào phòng.
Đặt Bạch Diệp Nhan say xỉn xuống giường, Triệu Phương An cởi hài cho nàng, sau đó đắp mềm gọn gàng cho Bạch Diệp Nhan rồi định đi nấu canh giải rượu cho nàng nhưng vừa đi đã bị người kia túm lấy vạt áo.
" An... Lại đây..." Bạch Diệp Nhan ngồi dậy, kéo Triệu Phương An lại.
Bị kéo mạnh, Triệu Phương An liền ngã nhào xuống giường đè lên Bạch Diệp Nhan. Sau đó Bạch Diệp Nhan lại vươn người dậy nhắm Triệu Phương An ôm lấy cổ rồi hôn lên môi người kia.
Nàng toàn mùi rượu nhưng nụ hôn ấy vẫn khiến Triệu Phương An rạo rực.
" Nhan nhi... Ta phải đi..." Triệu Phương An rời đi đôi môi ấy định nói là đi nấu canh giải rượu cho nàng nhưng ngay lập tức bị người kia chặn lại bằng một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại của Triệu Phương An luôn khiến Bạch Diệp Nhan thèm muốn, vậy mà Triệu Phương An lại buông ra khiến nàng thật là mất hứng. Ôm lấy cổ Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan xoay người đè nàng xuống dưới rồi tiếp tục hôn lên đôi môi căng mọng ấy.
Từ từ len lỏi vào bên trong tìm kiếm đầu lưỡi của Triệu Phương An, cùng nó giao quấn một hồi triền miên. Bạch Diệp Nhan cảm nhận được một ngọn lửa đang nhen nhóm trong người, thân nhiệt của Triệu Phương An lại ấm áp hơn người khiến Bạch Diệp Nhan tỉnh táo mà cảm nhận, nàng ý thức được mọi thứ và nàng muốn làm việc đó với Triệu Phương An chứ không phải vì rượu.
Về phía Triệu Phương An cô hơi bị bất ngờ về những hành động của Bạch Diệp Nhan, nàng là say quá sao? Nhưng Triệu Phương An cũng rất ham muốn, cùng những nụ hôn sâu của Bạch Diệp Nhan cùng nhau hình thành dục vọng trong người.
Người chủ động là Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An không nghĩ nàng lại táo bạo như vậy là do rượu sao? Bạch Diệp Nhan đưa tay cởi đai áo của Triệu Phương An, sau đó từ từ cởi y phục Triệu Phương An xuống.
" An... Ta muốn ngươi, chỉ mình ngươi" Bạch Diệp Nhan rời đôi môi ấy nói vài lời rồi tiếp tục làm tiếp công việc của mình.
Nàng dám làm vậy nữa sao? Nếu đã vậy Triệu Phương An sẽ chơi tới cùng. Đến lượt Triệu Phương An lật, nàng đặt Bạch Diệp Nhan nằm dưới rồi từ từ cởi bỏ vạt áo của nàng, bên trên của Bạch Diệp Nhan chỉ còn lại cái yếm mỏng che đi phần nhô lên mềm mại kia.
Triệu Phương An lại tìm đến đôi môi kia mà hôn, vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi người kia, việc đó làm cho dục vọng trong người cả hai càng ngày càng lớn. Hai tay Triệu Phương An vuốt ve vùng eo người bên dưới rồi từ từ đưa lên cởi nút dây yếm, ném chiếc yếm trắng kia xuống giường.
Lúc này Triệu Phương An được một màn bỏng mắt, hai ngọn núi của Bạch Diệp Nhan trắng nõn nà và căng tròn. Triệu Phương An nuốt nước miếng rồi nhìn Bạch Diệp Nhan thấy nàng xấu hổ quay đi không dám nhìn thì buồn cười. Triệu Phương An áp tay lên má rồi hôn lấy Bạch Diệp Nhan từ môi rồi xuống cổ, nhưng điều quan trọng nhất là hai tay Triệu Phương An không chịu để yên, đưa tay xoa nắm hay quả đồi mềm mại kia.
"...Ưm..." Bạch Diệp Nhan được một trận kích thích liền không chịu được kêu lên vài tiếng, nó càng khiến dục vọng trong người Triệu Phương An lớn hơn.
Rời đi chiếc cổ trắng mịn Triệu Phương An liền di chuyển xuống phần ngực, cô hôn lên xương quai xanh quyến rũ của nàng sau đó nhìn Bạch Diệp Nhan rồi ngậm lấy viên ngọc trên đỉnh núi kia.
"..Aa.." dục vọng trong người Bạch Diệp Nhan càng ngày càng lớn, nàng ôm lấy Triệu Phương An cả người run rẩy mà cảm nhận .
Cả người Bạch Diệp Nhan nóng bỏng, Triệu Phương An một bên ngậm lấy viên ngọc kia một bên tay xoa nắn trêu đùa ngọn đồi còn lại. Cơ thể rạo rực, đầu óc trống rỗng Bạch Diệp Nhan ngoài việc hưởng thụ ra thì chẳng còn nghĩ đến thứ gì nữa.
Triệu Phương An ăn xong liền mân mê xuống bên dưới, miệng hôn lên từng tấc da thịt trấn nõn nà của Bạch Diệp Nhan. Lướt qua chiếc bụng mịn màng, Triệu Phương An từ từ cởi nốt phần bên dưới của Bạch Diệp Nhan ra, cô cúi xuống điểm lên cơ thể Bạch Diệp Nhan hàng ngàn nụ hôn.
Đẩy nhẹ hai chân Bạch Diệp Nhan ra, Triệu Phương An nhìn xuống nơi tư mật xinh đẹp của Bạch Diệp Nhan, trong lòng Triệu Phương An tưởng như có tia điện chạy qua khiến cô run lên một nhịp sau đó hướng Bạch Diệp Nhan nhìn.
Bây giờ Bạch Diệp Nhan chính là tự trách mình, cô đã trao lần đầu của mình cho một tên khốn, còn người thực sự yêu mình thì lại không còn nữa, nghĩ vậy Bạch Diệp Nhan từ khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt.
Thấy một hàng nước mắt rơi xuống, Triệu Phương An liền vội vàng vươn lên hôn lên môi Bạch Diệp Nhan, nàng là lo lắng sao? Hay không muốn việc này?
" Nàng đừng khóc, ta sẽ không làm nữa" Triệu Phương An sợ rằng Bạch Diệp Nhan chưa sẵn sàng việc này nên không dám tiếp tục.
Vừa định mặc lại đồ cho Bạch Diệp Nhan, thì bị người kia giữ lấy tay rồi lắc đầu, Bạch Diệp Nhan vươn lên kéo Triệu Phương An xuống, cùng nàng da thịt ma sát, nóng bỏng đến lạ thường.
" Không phải, ta chỉ trách mình đã không trao cho ngươi thứ đó" Bạch Diệp Nhan hôn Triệu Phương An nói.
Thì ra là vì việc này, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, Triệu Phương An cũng không phải để ý thứ đó vì cô cũng có người cũ, cũng không phải lần đầu, đối với nàng coi như là huề đi.
" Đừng lo, ta không trách ngươi" Triệu Phương An tiếp tục sờ soạng cơ thể Bạch Diệp Nhan nói.
" Ta thật sự yêu ngươi" Triệu Phương An ghé sát tai Bạch Diệp Nhan nói nhỏ.
Câu nói đó khiến Bạch Diệp Nhan run lên, một thứ gì đó khiến nàng vội vàng, thèm muốn điều gì đó từ Triệu Phương An.
Cũng không để Bạch Diệp Nhan đợi lâu, Triệu Phương An lại tiếp tục công việc của mình, lần nữa đẩy đôi chân Bạch Diệp Nhan ra. Bàn tay thăm dò cửa hang động, nàng đã ướt đến mức này rồi, Triệu Phương An cười nham hiểm sau đó mân mê ở cửa hang khiến Bạch Diệp Nhan "ưm.." lên một tiếng.
Triệu Phương An vươn lên hôn lấy người bên dưới để xoa dịu, sau đó một ngón tay liền tiến vào bên trong. Cảm nhận được người kia đã vào bên trong mình Bạch Diệp Nhan cong người, ôm thật chặt Triệu Phương An. Màn dạo đầu Triệu Phương An vẫn nhẹ nhàng ra vào khiến Bạch Diệp Nhan sung sướng cảm nhận nhưng sau đó Triệu Phương An liền cho thêm một ngón nữa vào, lần này khiến Bạch Diệp Nhan đau đến kêu một tiếng lớn, vội vàng Triệu Phương An hôn lên môi người kia vừa xoa dịu vừa che đi âm thanh kia. Sau khi cơn đau dịu xuống, Triệu Phương An từ từ di chuyển hai ngón tay của mình, chầm chậm rồi sau đó tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Tiếng rên rỉ của Bạch Diệp Nhan vang khắp phòng, mỗi lúc ngón tay của Triệu Phương An làm việc càng thành thục, tiếng kêu của Bạch Diệp Nhan ngày một quyến rũ Triệu Phương An. Cơ thể mềm nhũn, Bạch Diệp Nhan bấu chặt vào cổ Triệu Phương An. Mỗi lúc kích thích một lớn hơn, miệng kêu lên những âm thanh ma mị, sau khi đạt đến đỉnh điểm Bạch Diệp Nhan liền kêu lên một tiếng lớn, một dòng nước ấm từ trong hang động tuôn ra. Triệu Phương An cũng nằm xuống bên cạnh Bạch Diệp Nhan, hôn lên trán người kia sau đó ôm nàng vào lòng bình yên ngủ thiếp đi.
------------------------
Chap này H không thành công rồi