Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 40

Chuyển ngữ: Mic

Chớp mắt đã tới giữa mùa hè. Trời nóng chói chang, ve kêu râm ran. Lưu Tự mặc hồ phục tay hẹp băng qua Ngự hoa viên,lúc từ xa trông thấy mái hiên cong vút kia của Ngự thư phòng, bước chân dừng lại.

“Khánh Chi.”

Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn, Tề Tốn Chi bạch y tóc đen, ở cách hắn vài trượng, đang lặng lẽ nhìn hắn. Hắn mím môi, dời mắt, không lên tiếng.

Tề Tốn Chi không để bụng, từ từ tới trước mặt hắn, cười cười: “Hôm nay trang phục có hơi đặc biệt, chẳng lẽ muốn luyện võ?”

“Đệ……..” Lưu Tự cuối cùng mở miệng, thấp giọng nói: “Đệ có chuyện cầu kiến bệ hạ.”

“Thì ra là vậy.” Thấy bộ dạng này của hắn, Tề Tốn Chi nhất thời không biết nên nói gì. Tình cảnh hiện giờ, rốt cuộc rất ngượng ngùng.

Đương nói thì Song Cửu từ xa đi tới, lúc thấy hai người thì chắp tay hành lễ: “Bệ hạ hiện đang ở thao trường diễn luyện, dặn Thiếu sư đại nhân tới đó tìm người.”

Tề Tốn Chi nhếch khóe môi: “Đa tạ chỉ điểm.”

Song Cửu mâu quang khẽ giấu, cúi đầu không nói, bâng quơ dẫn đi.

Lưu Tự mặc dù cảm thấy hai người này có gì đó là lạ, nhưng từ lời nói của Song Cửu cảm giác được giữa An Bình và Tề Tốn Chi có quan hệ sâu sắc, khó tránh trong lòng chua chát, cũng vô tâm truy cứu, chỉ nói với Song Cửu: “Làm phiền thông báo một tiếng, nói vi thần Lưu Tự có chuyện muốn cầu kiến.”

Song Cửu lập tức nói: “Thiếu phó đại nhân có thể đi cùng Thiếu sư đại nhân đến thao trường bái kiến, có Thiếu sư đại nhân ở đây, bệ hạ nhất định sẽ không nói gì.”

Sắc mặt Lưu Tự trắng bệch vài phần.

“Nói rất đúng, Khánh Chi, lời này là thị vệ Song Cửu nói, nếu bị trách phạt, đệ làm chứng cho ta.” Tề Tốn Chi đẩy xe đi lên trước, lúc ngang qua bên cạnh Song Cửu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái.

Lúc trước còn muốn kiềm chế, xem thử hắn rốt cuộc ý đồ thế nào, hiện thời xem ra hắn đã bày trận thế với mình, vậy đành phải đấu một trận thôi.

Lưu Tự hít sâu một hơi, giấu đi tâm tình, hướng thao trường diễn luyện mà đi, bước chân thế nhưng lại có chút nặng nề.

An Bình đang luyện cung, chỉ mặc áo đơn màu trắng, nhưng người vẫn sớm đã đầy mồ hôi. Thẩm Thanh Tuệ lại cải tiến một loạt vũ khí, nàng hôm nay liền muốn thử số tiễn mới đó, quả nhiên là uy lực gấp bội. Thế nhưng Tật Phong cứ luôn loanh quanh bên nàng, quấy rầy nàng phát bực, dứt khoát thả cung nghỉ ngơi.

Tật Phong thấy nàng không để ý tới nó, sự kiêu ngạo của hãn huyết bảo mã lại dâng lên, phì mũi một cái quay người chạy tới đầu kia của thao trường, đại khái là xu hướng đoạn tuyệt với nàng.

An Bình ngồi dưới bóng râm cổ thụ, vừa cởi bao cổ tay cột nơi tay áo, vừa từ từ suy nghĩ về tiến trình chuẩn bị Lương binh hiện nay. Nàng biết Tây Nhung vẫn chưa chết tâm, sớm đã an bày, xem ra quân đội luyện tập âm thầm kia cũng nên tìm cơ hội gửi tới biên cương rồi.

“Bệ hạ, Thiếu sư đại nhân tới rồi.” Viên Hỉ thấy nàng đang suy nghĩ, bẩm báo rất nhỏ tiếng.

An Bình thu lại tâm tư, quay đầu nhìn, Tề Tốn Chi đã đến trước mặt, hành lễ với nàng: “Bệ hạ, Khánh Chi đã tới.”

“Hả?” An Bình nhìn sau lưng hắn, quả nhiên là Lưu Tự.

“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Hắn bước lên trước, cúi đầu cung kính hành lễ, sau đó mới chậm rãi ngẩng lên nhìn An Bình một cái: “Vi thần hôm nay có chuyện cầu kiến.”

An Bình thấy hắn nét mặt bình thản, đoán thời gian này tâm tình hắn cũng đã hồi phục rất nhiều, cười gật đầu: “Khánh Chi có gì cứ nói, không sao.”

“Vi thần muốn xin đi hiệp trợ Triệu lão tướng quân trấn thủ Tây Bắc.”

Lời vừa thốt ra khiế những người có mặt đều sửng sốt. Viên Hỉ lùi về sau một bước, thầm nghĩ Thiếu phó đại nhân đáng thương ắt hẳn là vì chuyện ngày hôm đó mà đau xót khó chịu, cho nên muốn rời xa kinh thành. Haizzz, hắn không nỡ nhìn………Song Cửu đứng canh giữ cách đó không xa trái lại có hơi thất vọng, vốn hi vọng dựa vào hắn loại bỏ kẻ ngáng chân Tề Tốn Chi này, không ngờ hắn lại chọn rút lui.

Tề Tốn Chi thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng biết rõ thân phận ngượng ngùng hiện tại thế này của bản thân không nên nhúng tay vào bất cứ quyết định nào của Lưu Tự, liền đẩy xe lăn ra xa một chút, dọa Tật Phong vừa mới thong thả nhịp bước bên cạnh vèo một tiếng lủi ra xa… An Bình không nói gì, chỉ nhíu mi, mãi đến khi Lưu Tự gọi, nàng mới lên tiếng hỏi: “Vì sao đột nhiên có quyết định này?”

“Ở Thanh Hải quốc vi thần từng nói với bệ hạ, sau khi kiến công lập nghiệp sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt bệ hạ, lời này chưa bao giờ quên.”

“Trẫm biết ngươi trung thành báo quốc, nhưng chuyện này ngươi đã bàn bạc với Thái phó chưa? Vì những việc làm trước đây của Trẫm, Thái phó đã rất vất vả, nếu ngươi không nói rõ mà tùy tiện rời đi, Trẫm sẽ thẹn với lão nhân gia người.”

“Bệ hạ yên tâm, gia phụ cũng không phản đối.”

An Bình nhất thời không biết nói gì, thở dài, đứng dậy bước tới trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Nếu vì chuyện ngày hôm đó, Trẫm hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng.”

“Bệ hạ……….” Lưu Tự cúi đầu, giọng nói có chút chua sót: “Chuyện hôm ấy đích thực khiến vi thần khó chịu vô cùng, nhưng vi thần muốn đền đáp nước nhà cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ là……đúng lúc lựa chọn thời điểm nên đi nhất mà thôi.”

An Bình nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, quay người đi tới sân rút ra hai thanh kiếm: “Vậy để Trẫm xem thử bản lĩnh của ngươi rồi lại quyết định ngươi liệu có thể lên chiến trường trấn thủ biên cương hay không.”

Lưu Tự kinh ngạc ngẩng đầu, thấy nàng ném thanh kiếm tới, theo bản năng đón lấy trong tay.

“Ngươi không phải từng nói muốn tỷ thí kiếm thuật với Trẫm ư? Nhìn trang phục của ngươi hôm nay cũng rất thuận tiện.” An Bình cầm kiếm đi tới giữa sân, tố y đơn giản theo gió khẽ tung bay, phảng phất như một hiệp sĩ hành tẩu giang hồ.

Lưu Tự siết chặt thanh kiếm trong tay, đành cất bước theo.

Tề Tốn Chi đã lùi đến mép sân, tâm tình phức tạp nhìn hai người nọ, nhưng cũng không thể xen vào. Quay đầu nhìn Song Cửu nét mặt căng thẳng canh giữ ở không xa, chỉ là trong đó lại có mấy phần là thật, mấy phần là giả? Đại khái cảm giác được cái nhìn chăm chú của hắn, Song Cửu đột ngột quay đầu nhìn hắn một cái, thiếu niên trước giờ luôn nhu thuận ngoan ngoãn chợt lộ ra một nụ cười khẽ xảo quyệt.

Khiêu khích? Hắn thu lại tầm mắt, làm như chẳng trông thấy gì. Song Cửu cũng không đơn giản, vẫn luôn nỗ lực chọc giận hắn, ước chừng là muốn vạch trần hắn đây.

Hai người đứng trong sân đưa mắt nhìn nhau trong thoáng chốc, An Bình ước lượng trường kiếm trong tay, cười nói: “Trẫm học nghệ có phần hỗn tạp, không như Khánh Chi ngươi sư phụ xuất thân danh môn, cho nên có đôi khi sẽ ra tay không đúng nguyên tắc, ngươi phải cảnh giác một chút.”

Lưu Tự vừa định gật đầu đồng ý thì trước mắt lóe lên ánh kiếm, An Bình đã tấn công tới. Hắn kinh hãi lùi về sau một bước, tránh đi kiếm phong, vội đưa tay đón đỡ, nhưng lại không dám làm bị thương nàng, nhất thời chỉ có thể phòng thủ, khó mà tấn công.

An Bình vừa vung kiếm đã bị thân kiếm hắn đưa lên ngăn lại, nghiêm nghị nói: “Chiến trường giết địch vốn không có quy tắc, có đôi khi thậm chí chém giết lung tung, ngươi không cách nào bỏ đi những chiêu thức hoa mỹ đó, muốn đi chịu chết à?”

Lời này rất nghiêm túc khiến Lưu Tự không khỏi sững sờ, trong lòng hơi ấm lên. Bất luận thế nào, nàng rốt cuộc đối với mình vẫn có chút tâm ý, cho dù chỉ một chút thôi cũng đã đủ rồi.

“Nếu đa vậy, thứ cho vi thần thất lễ.” Hắn tung kiếm, chuyển từ bị động thành chủ động, chiêu thức trở nên sắc bén, thu phóng thu phóng, gần như thật sự thân đã ở chiến trường.

Tề Tốn Chi ở mép sân mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng bất giác siết chặt tay vịn. Viên Hỉ không biết đã đứng cạnh hắn từ lúc nào, kinh ngạc kêu lên: “Bệ hạ sẽ không sao chứ?” càng khiến hắn lo lắng.

Lưu Tự đương nhiên nắm chắc, nhưng An Bình sau khi nói hết lời vừa rồi thì thu lại khí thế ban đầu, khiến trong nháy mắt đã để hắn chiếm thế thượng phong. Hắn thậm chí nhịn không được suy đoán nàng chỉ vì nhắc nhở mình một điểm này chứ kỳ thực vốn không muốn thật sự tỷ thí với mình. Nhưng cũng chính vì vậy khiến hắn hoàn toàn không có chút khái niệm nào về võ nghệ công lực của người trước mắt. Như thể kiếm chém vào nước cuồn cuộn, chỉ chém được bề ngoài vài phần, khó mà thăm dò đến độ sâu cuối cùng.

Hắn chỉ có thay đổi chiêu thức, kiếm phong quét ngang, dùng lực phá đi khí thế ngàn quân của nữ tử trước mặt, chiêu này trông rất bình thường, nhưng lực đạo dai dẳng, chỉ cần nàng đỡ một chiêu này, sau đó nhất định phải biến chiêu tiếp tục phá những chiêu kế tiếp.

Lưu Tự cũng tò mò mới muốn thăm dò thử, xuất thủ cũng đều khống chế trong phạm vi có thể xoay sở, thế nhưng chưa tới lúc An Bình ra tay thì trước mặt đã đột nhiên có một thanh kiếm khác xuất hiện, linh hoạt tiếp đỡ: “Thiếu phó  đại nhân muốn làm bị thương bệ hạ sao?”

Hắn chựng lại, kiếm thế chợt trở nên hỗn loạn, đang định thu kiếm dừng lại thì Song Cửu đã bất ngờ dán tới trước, đưa tay đánh lên cổ tay hắn, trường kiếm trong tay vụt bay, thẳng hướng mép sân mà đi.

Viên Hỉ sợ đến độ kinh hãi kêu lên một tiếng, theo phản xạ ôm đầu bỏ chạy, quên mất Tề Tốn Chi ngồi bên cạnh cử động bất tiện. Hắn vốn ngồi cách không xa, một kiếm này khí thế rất nhanh, mắt thấy đã tới trước mặt. Lưu Tự cả kinh thất sắc, vội hô lên một tiếng: “Tử Đô huynh cẩn thận!”

Nhận ra bản thân rơi vào hiểm cảnh, Tề Tốn Chi lập tức lộ vẻ hốt hoảng, gấp gáp muốn lùi về sau, kiếm kia lại giống như được tính toán tốt, sượt qua bả vai hắn rơi xuống, mang theo vết máu, cắm xuống đất. Hắn bị đau thấp giọng kêu lên một tiếng, ôm cánh tay ngã xuống đất,chật vật vô cùng.

An Bình lập tức buông trường kiếm nhanh chóng chạy tới, vừa đỡ hắn vừa phân phó Viên Hỉ: “Mau truyền ngự y!”

Viên Hỉ từ trong bất ngờ hoàn hồn, vội vàng chạy đi làm việc.

Một nửa tay áo Tề Tốn Chi bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn mà giật mình. Lưu Tự hốt hoảng chạy qua, nét mặt áy náy: “Tử Đô huynh, đệ không phải cố ý, đệ…..” Hắn còn muốn nói, nhưng thấy Tề Tốn Chi đột nhiên nhìn về phía mình, ánh mắt hàm chứa ý an ủi. Lưu Tự ngẩn người, trong lòng càng thêm hổ thẹn, lập tức cong lưng cõng hắn hướng bên ngoài mà đi.

“Bệ hạ thứ tội, thuộc hạ lo lắng an toàn của bệ hạ, nhất thời nóng lòng mới……….” Song Cửu vội quỳ xuống tạ tội.

An Bình quay đầu nhìn hắn một cái, không hề lên tiếng, xoay người đi theo Lưu Tự.

Song Cửu ngẩng đầu nhìn, Tề Tốn Chi nằm trên lưng Lưu Tự chợt quay đầu, hướng hắn lộ nụ cười như có như không, phản chiếu trên gương mặt dần dần trắng bệch đó, chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Quả nhiên không được khinh thường, cho dù đã tính toán cẩn thận đến thế, nhưng hắn lại tình nguyện bị thương cũng không muốn lộ rõ bộ mặt thật. Che giấu thực lực kỹ đến vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Nhìn bóng lưng An Bình theo hai người đó ở xa xa, Song Cửu chợt nghĩ tới lần đó mình bị thương ở Tề phủ, nàng cũng bảo vệ hắn như vậy, trong lòng chua sót khó nói….

Tề Tốn Chi vì bị thương mà ở lại trong cung, An Bình không trách phạt Song Cửu, nhưng tự hắn đã cảm thấy được có chút không ổn, hơi không an lòng.

Đêm khuya vắng người, sau nửa đêm, hắn trở về nơi ở, đang định thay y phục nằm xuống thì bất ngờ có người đẩy cửa lách mình đi vào.

Hắn nhìn người tới, cười lạnh một tiếng, vẫn như cũ thay y phục: “Có chuyện?”

Kẻ kia người mặc y phục Cấm vệ, nhưng không có lấy nửa điểm tôn kính đối với thượng cấp: “Ta thấy kẻ có chuyện chính là ngươi đó? Ngươi đột nhiên biểu hiện giống như oán phụ ở lãnh cung, muốn làm hỏng đại kế có phải không?

“Nơi này là hoàng cung, ngươi liều lĩnh tìm tới như vậy, mới là làm hỏng đại kế.”

“Hừ, nếu không  phải thấy không ổn, ta mới lười bận tâm tới ngươi, trước mắt mỗi một bước đều phải cẩn thận, nhưng ngươi lại chỉ lo tranh thủ tình cảm!”

“Ta tự có tính toán! Sao hả, ngay cả ngươi cũng dám tùy tiện khoa tay múa chân với ta?” Song Cửu híp mắt, lạnh lùng trừng hắn: “Hi vọng ngươi còn nhớ thân phận của ta, cút!”

Người kia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hậm hực hừ một tiếng, quay người ra cửa.

Một lúc sau, một bóng đen từ trên nóc nhà yên lặng vút qua, tựa như ma quỷ, thẳng hướng tẩm điện hoàng đế mà đi…….
Bình Luận (0)
Comment