Chuyển ngữ: MicĐêm hôm khuya khoắt, thế nhưng An Bình vẫn chưa ngủ, trong tẩm cung chỉ thắp một ngọn đèn khiến cả đại điện rộng lớn trông có phần tối tăm ảm đạm. Một ám vệ quỳ trước mặt, sau khi tỷ mỷ bẩm báo một lượt thì lặng lẽ lui ra.
Nàng ngồi đấy không hề cử động, suy tư một lúc lâu, đứng dậy bước ra cửa.
Trên người khoác chiếc áo đơn màu trắng, trong gió đêm bước đi tựa như bóng ma. Song Cửu đã ngủ, trời sắp sáng, đương là lúc tối tăm nhất.
Giống như tình cảnh hiện giờ của nàng.
Đi đến thiên điện phía Tây, bước chân nàng dừng lại, hai cung nhân gác gửa đang lim dim, trong điện thế nhưng hãy còn sáng ánh nến. Đại khái là do tiết trời quá nóng, cửa sổ mở toang, An Bình đi tới, khẽ thò đầu vào nhìn, thấy Tề Tốn Chi tựa vào đầu giường, tóc đen thả xuống che nửa gương mặt, ngón tay thon dài khéo léo quấn băng vải nơi bả vai trái, đang tự mình thay thuốc.
Nàng vốn định gọi cung nhân tới hầu hạ, nhưng xem tình hình thì lại bỏ đi suy nghĩ này. Động tác thay thuốc của Tề Tốn Chi rất thuần thục, mặc dù bị thương bả vai khiến cử động có hơi bất tiện, nhưng đối với hắn lại cơ hồ không chút khó khăn.
Đến khi băng bó xong, hắn mới ngẩng lên, ánh mắt quét về phía bóng người bên cửa sổ, nhất thời giật mình nhảy dựng: “Bệ hạ khuya thế này đứng ở cửa sổ, muốn dọa thần à?”
An Bình nhếch môi, cũng không đi cửa lớn, thoải mái chống tay lên bệ cửa sổ nhảy vào, nở nụ cười phóng đãng: “Ái chà, không cảm thấy như vậy rất có phong thái của đạo tặc hái hoa sao?”
“Bệ hạ cho rằng đạo tặc hái hoa như vậy là…. ‘phong cách’?
An Bình không thèm để ý, tới bên đầu giường hắn ngồi xuống, chỉ miệng vết thương: “Xem dáng vẻ ngươi hình như rất thành thục nhỉ.”
Tề Tốn Chi mỉm cười: “Tình hình của ta như vậy, bị thương cũng là chuyện thường, lâu dần rồi cũng thông thạo.”
Ánh mắt An Bình chợt lóe, không cho ý kiến.
Trước đây hắn bị thương bao nhiêu, nàng không biết, nhưng hiện thời hắn ở bên cạnh nàng, nhiều lần bị thương là sự thật.
“Bệ hạ khuya như vậy vì sao còn chưa nghỉ?” Tề Tốn Chi chợt mở miệng, cắt ngang dòng suy tư của nàng.
“Không có gì, đi dạo loanh quanh thôi.”
Tề Tốn Chi cẩn thận quan sát thần sắc nàng, mơ hồ cảm thấy trong lòng nàng có chuyện, nhưng đành ra vẻ ung dung mỉm cười: “Khuya như vậy đi tới chỗ vi thần, cũng thật khéo nhỉ.”
An Bình duỗi ngón tay nâng cằm hắn, cười phóng túng: “Sợ cái gì, ngươi nói với người khác là người của Trẫm rồi, còn để ý mấy chuyện này?”
Nghe thấy lời ấy, không khỏi nhớ tới Chu Liên Tương hôm đó hốt hoảng rời đi, Tề Tốn Chi khẽ thở dài một tiếng, mặc dù vô tâm với nàng, nhưng Chu tiểu thư là một cô nương tốt, làm tổn thương nàng rốt cuộc vẫn là không đành tâm.
“Tử Đô đang nghĩ gì vậy?”
Quay đầu nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của An Bình, hắn cười cười, dán sát bên tai nàng thấp giọng: “Vi thần cảm thấy bệ hạ nói rất có đạo lý.”
An Bình nghiêng đầu nhìn hắn, hai người cơ hồ áp sát mặt vào nhau, có thể nghe thấy hô hấp của đối phương. Nàng chưa bao giờ tỷ mỷ nhìn người này, hay có thể nói, chưa bao giờ tỷ mỷ nhìn bất kỳ một nam tử nào. Đưa tay từ khóe mắt hắn nhẹ nhàng mơn trớn, dọc theo gò má di chuyển xuống cằm, cơ hồ dùng ngón tay phác họa đường nén của hắn. Tề Tốn Chi thần sắc không đổi, nhưng hàng mi dài khẽ run run, dưới ánh nến càng đặc biệt động lòng người.
“Trẫm nhớ ngươi trước đây từng nói, bán nghệ không bán thân.”
“Vi thần cũng từng nói tùy ý để bệ hạ chà đạp.”
“Hô……..” An Bình bật cười: “Ngươi không phải là bị Trẫm làm hư rồi đấy chứ?”
“Bệ hạ nói thế gia phụ sẽ đau lòng đó, con không được phép không nghe lời cha.” 子不教父之过
“…………….”
Tề Tốn Chi khe khẽ cười, tay ôm eo nàng, đầu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt trên trán nàng, cảm giác tiếp xúc ấm nóng nơi vầng trán từng chút dần dần tan vào cốt tủy, lan vào tim như nước hồ xuân. Không có hành động nào khác nữa, chỉ dựa vào nhau như vậy, đã hơn hẳn những lần triền miên.
Thực ra mấy ngày nay hắn luôn rất muốn hỏi xem nụ hôn ngày hôm đó là thế nào, nhưng đến bây giờ, chỉ cần ở cạnh nhau dịu dàng ấm áp như thế đã khiến trái tim hắn mãn nguyện. Chuyện gì đi nữa cũng mặc kệ không hỏi, người này đang ở bên cạnh, thế là đủ rồi.
An Bình cũng không động đậy, toàn thân đều bao bọc trong hơi thở của người ấy, mang theo cảm giác thân thuộc thời thơ ấu. Thì ra giữa đôi bên mặc dù có cách biệt, nhưng người này vẫn luôn bầu bạn bên mình nhiều năm như thế…. “Tử Đô,” nàng khẽ tách ra, nhìn hắn: “Trở về đi.”
Tề Tốn Chi sửng sốt: “Gì cơ?”
“Về Tề phủ đi, khoảng thời gian này không có phân phó của Trẫm, không được vào cung.”
Tề Tốn Chi nhíu mi: “Bệ hạ không lẽ lại có tính toán gì?”
“Đúng vậy.” An Bình không giải thích nhiều: “Trẫm cho Viên Hỉ tiễn ngươi.”
“Bệ hạ muốn vi thần hiện thời đi ngay?” Tề Tốn Chi kinh ngạc nhìn nàng.
“Ừm….” An Bình gật đầu, đứng thẳng dậy: “Không chỉ như vậy, ngươi còn không thể cứ lẳng lặng mà đi như thế.”
Nàng đưa tay lấy cây trâm cài tóc trên đầu xuống, vén y phục vạch một nhát trên cánh tay, lập tức máu liền thấm ướt, từng giọt từng giọt dọc theo cánh tay rỏ xuống.
“Bệ hạ!”
Tề Tốn Chi cả kinh, vội vàng muốn kiểm tra cho nàng, nhưng An Bình lại đem cây trâm nhét vào tay hắn, tát hắn một cái, đầu ngón tay hơi âm ấm: “Thiếu sư, phối hợp cho tốt.” nói rồi đứng thẳng dậy, hướng bên ngoài lớn tiếng hô: “Người đâu! Mau tới đây!”
Cửa điện bị cung nhân hốt hoảng lúng túng đẩy ra, chạy tới nội điện nhìn xem, trông thấy bệ hạ ôm cánh tay đầy máu đứng đấy, lập tức vừa hoảng vừa sợ, vội quỳ sụp xuống.
“Dám làm Trẫm bị thương, Tề Tốn Chi ngươi to gan lắm!”
Cung nhân đang quỳ người nào người nấy đều sợ đến run rẩy, Tề Tốn Chi mím môi nhìn nàng, thần sắc phức tạp.
Viên Hỉ nhận được tin báo đã vội vàng chạy tới, vừa trông thấy tình hình bên trong thì nhất thời cả kinh thất sắc: “Bệ hạ sao lại bị thương?”
“Đừng hỏi nhiều! Đuổi Tề Tốn Chi ra khỏi cung cho Trẫm!”
“Dạ?” Viên Hỉ lo lắng nhìn Tề Tốn Chi đang ở trên giường một cái, ánh mắt vừa quét tới cây trâm trong tay hắn, suýt nữa thì sợ đến hồn vía lên mây.
“Hừ, Trẫm niệm tình ngươi là thanh mai trúc mã, ngươi lại đối với Trẫm như vậy? Trẫm coi trọng ngươi là phần phúc của ngươi, ngươi lại ỷ sủng mà kiêu!” An Bình quắc mắt nhìn Viên Hỉ: “Không nghe Trẫm nói sao? Tống hắn về Tề phủ đi!”
Viên Hỉ đã bao giờ thấy nàng phát hỏa lớn như vậy, vội vàng vâng dạ, kêu người tới giường dìu Tề Tốn Chi, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Tề thiếu sư của tôi ơi, Ngài cũng đâu phải lần đầu tiên thân thiết với bệ hạ, sao lại đột nhiên nổi lên trinh liệt gì chứ hả? Aizzz, nô tài đây là lại dựa sai người rồi sao? >_<
Cung nhân ở một bên sớm đã đi truyền ngự y, An Bình vẫn như cũ thở hồng hộc đứng trong nội điện, đến khi Tề Tốn Chi bị đưa ra tới cửa cũng không nhìn hắn lấy một lần.
Không bao lâu liền có ngự y chạy tới băng bó vết thương cho nàng, nàng ngồi nghiêm trang, đảo mắt nhìn một vòng đám cung nhân đang thấp tha thấp thỏm cùng ngự y, nhưng từ đầu chí cuối cũng không căn dặn bọn họ không được đem chuyện đêm nay tiết lộ ra ngoài.
Trên thực tế, nàng đang muốn mượn miệng đám người này lan truyền, để người ta biết Tề Tốn Chi đã thất sủng, ít nhất trog thời gian ngắn sẽ không xuất hiện trước mắt nàng nữa.
Như vậy, người khác cũng sẽ không sốt ruột coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Ngoài cửa cung, Tề Tốn Chi lúc này đã leo lên xe ngựa, vén màn nhìn Viên Hỉ: “Làm phiền Viên Hỉ công công đưa tiễn, xin hãy chăm sóc bệ hạ thật tốt.”
Viên Hỉ lúng túng trách cứ: “Thiếu sư đại nhân nếu đã quan tâm bệ hạ như vậy, sao còn chọc giận bệ hạ chứ?”
Tề Tốn Chi nở nụ cười khó xử: “Ta không thích bệ hạ dùng sức mạnh ấy mà.”
“…………” Viên Hỉ rơi lệ, đây là gì a!
Tề Tốn Chi thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn về cửa cung nửa ẩn nửa chìm trong bóng đêm trước mặt, siết chặt cây trâm trong tay, từ từ thả rèm xe: “Đi thôi………..”
Hôm sau Song Cửu lúc trực liền nghe được tin đồn từ chúng cung nhân. Hắn nhíu mày, hoài nghi, đến khi nhìn thấy An Bình hạ triều quay về, dưới ống tay áo lộ ra băng vải băng bó thì mới tin tưởng vài phần.
Viên Hỉ theo sau An Bình đi vào Ngự thư phòng, lúc thấy hắn đứng ở cửa, buồn bực dẩu môi.
Hừ, Tề thiếu sư không có hi vọng rồi, cũng chỉ còn có thể trông cậy Lưu thiếu phó “cải tử hồi sinh”, dù thế nào cũng không thể để tên thị vệ mưu toan trèo cao này lên chức!
Chu Liên Tương mấy ngày trước vì tình mà đau lòng hiện giờ đã trở lại Ngự thư phòng làm việc, thấy An Bình bước vào điện, lập tức bước lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ, Liên Tương vì chuyện tư ảnh hưởng việc công, cô phụ hoàng ân, vẫn xin bệ hạ thứ tội.”
Thực ra tới bây giờ nàng vẫn khó chịu, nhưng hiện nay nàng đã là mệnh quan triều đình, không còn là thiên kim tiểu thư trốn trong phủ Thủ phụ, có những việc mặc dù khó khăn nhưng cũng phải đối mặt.
An Bình thấy nàng thì chỉ cười cười: “Cũng may Liên Tương trở lại rồi, tay Trẫm bị thương, ngươi giúp Trẫm viết đi.”
Nàng cố ý chuyện gì cũng không nói, thực ra là cố tình lờ đi một màn xấu hổ trước đó. Bản thân nàng hành sự kỳ quặc không theo lẽ thường, nhưng Chu Liên Tương tuân thủ quy củ đích thực vì chuyện hôm đó mà đau lòng, thâm tâm đương nhiên sẽ áy náy.
Chu Liên Tương nghe nàng nói vậy thì trong lòng nhẹ nhõm không ít, vâng một tiếng, đi đến sau án thư, mài mực đề bút.
An Bình nói: “Trẫm định sắc phong Thiếu phó Lưu Tự làm tham tướng, ngay trong hôm nay đến trấn thủ biên cương Tây Bắc, ngươi viết vậy đi.”
Chu Liên Tương nghe thế thì sửng sốt, cầm bút hết nửa ngày trời vẫn không động đậy, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên: “Sao vậy?”
“Dám hỏi bệ hạ………Lẽ nào vì Lưu công tử cự tuyệt hôn sự với vi thần, cho nên mới……….”
“Sao có thể chứ?” An Bình cười cười an ủi nàng: “Khánh Chi vẫn luôn có lòng báo quốc, Trẫm chỉ là tuân theo ý nguyện của hắn mà thôi, ngươi yên tâm soạn chỉ là được.”
Chu Liên Tương lúc này mới an lòng, cầm bút hạ từng nét từng nét thảo chiếu lệnh trên quyển lụa vàng.
Viên Hỉ lo lắng nhìn nóc nhà, xem ra Lưu thiếu phó cũng không có hi vọng rồi………
Lúc nghỉ trưa An Bình trở lại tẩm cung, Song Cửu dẫn ngự y đi vào điện thay thuốc cho nàng, vẫn luôn đứng cạnh canh giữ, mãi đến khi thật sự trông thấy vết thương đó mới xem như hoàn toàn tin tưởng.
An Bình cũng mặc kệ hắn, sau khi ngự y rời đi mới mở miệng gọi hắn đang định lui ra ngoài: “Song Cửu, ngươi qua đây.”
Nàng tựa vào tháp, Song Cửu nghe thế thì sững lại, quay người đi tới quỳ một gối xuống trước mặt nàng: “Bệ hạ có gì căn dặn?”
An Bình đưa tay nâng cằm hắn, rũ mắt khẽ nhìn hắn: “Căn dặn thì không có, trái lại có câu hỏi.”
Trong lòng Song Cửu giật thót, im lặng không nói.
“Trẫm hỏi ngươi, lần trước đã bỏ thuốc vào rượu?”
Thì ra là chuyện này. Trong lòng hắn không thể nói là căng thẳng hay nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Phải.”
“Ngươi đây là muốn trèo lên long sàng của Trẫm?”
Giống như bị người ta cho một bạt tai, sắc mặt Song Cửu hơi tái, rũ mí mắt giấu đi ánh mắt khó xử, cắn môi, thấp giọng nói: “Thuộc hạ đáng chết.”
“Được rồi, Trẫm đến hôm nay mới nhắc nhở ngươi chính là đã không muốn truy cứu, nhưng ngươi phải nhớ, Trẫm không phải dễ lừa gạt, lần sau còn dùng loại thủ đoạn này, Trẫm sẽ giết ngươi.” Ngón tay An Bình lạnh lùng quét qua cổ hắn, cười cười thu tay về: “Ra ngoài đi.”
Song Cửu đứng dậy lùi ra cửa điện, bất giác đổ mồ hôi khắp người. May mà nàng chỉ cho rằng bản thân muốn tranh sủng, bằng không thì phiền phức.