Công Lược Tra Công Kia

Chương 36

Lý Hồng Huyên sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới Tạ Hà, mời một vị bảo mẫu tới chăm sóc cho cậu, bản thân cơ bản không xuất hiện trước mặt Tạ Hà, chỉ ở thời điểm khi cậu ngủ rồi, mới lén lút tới lưu luyến hôn lên đôi môi mềm mại kia mà thôi.

Tạ Hà trầm mặc đợi ở chỗ này được một thời gian, cũng không có nỗ lực chạy trốn, trên thực tế, cậu cũng không còn chỗ nào có thể đi.

Cậu tựa như người mắc bệnh trầm cảm, không nói chuyện nữa, đem thế giới bên ngoài ngăn cách với chính mình, ngay cả cửa phòng cũng đều không bước ra một bước.

【 Tạ Hà: có chút nhàm chán a. . . . . . 】

【444: em mở phim cho ngài xem nha? 】

【 Tạ Hà: bảo bối, em rốt cục cũng nói ra một lời đề nghị có muối nhất, phi thường tốt. Mở cho tôi mấy bộ bi kịch đi, nếu xem hài kịch ngộ nhỡ ảnh hưởng tới biểu tình thì thật không tốt cho lắm : )】

【444: không thành vấn đề! Top mười bộ phim bi kịch nhất đã tải về hoàn tất! 】

Tạ Hà xem xong mười bộ phim bi kịch, cảm thấy kỹ xảo của mình càng lúc càng được trau dồi, khí chất liền thăng hoa, dáng dấp càng thêm chán nản, trong mắt đều là một mảnh hoang vắng.

Dì bảo mẫu nhìn dáng dấp này của Tạ Hà, đau lòng vô cùng, bà là được Lý Hồng Huyên mời tới, đối với chuyện xảy ra biết rõ vô cùng, phi thường hiểu được tâm tình của vị giáo sư trẻ tuổi này, mỗi ngày đều dụng tâm nấu cơm chăm sóc cậu, thế nhưng mắt thấy Tạ Hà càng ngày càng gầy đi, liền không ít lần khổ sở lén lút lau nước mắt.

Đại khái một tuần lễ cứ vậy trôi qua, Lý Hồng Huyên rốt cuộc cũng xuất hiện, lần này y mang theo cả Từ Văn Hạo.

Lý Hồng Huyên đem theo Từ Văn Hạo tiến vào, bản thân thì đứng ở ngoài cửa, từ đầu tới cuối đều cách Tạ Hà ba mét.

Từ Văn Hạo nhìn Tạ Hà, chỉ cảm thấy chua xót vành mắt, không có cách nào đè ép xuống được, rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc, một tên nam sinh lớn tướng, cứ vậy mà yên lặng chảy nước mắt.

Tạ Hà kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày, mới khàn khàn mở miệng: "Em, khóc cái gì..."

Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng trong suốt mấy ngày qua.

Lý Hồng Huyên đứng ngoài cửa, lưng dựa trên cửa, trời mới biết y có bao nhiêu muốn xông vào bên trong, thế nhưng y không thể, y chỉ làm tổn thương thầy ấy thêm mà thôi, khiến thầy ấy càng sợ hãi y hơn... Y bây giờ, liền tới gần thầy ấy cũng không thể, chỉ có thể cách một bức tường, lặng lẽ đứng ở bên ngoài, tham lam nghe trộm giọng nói thầy ấy.

Thấp kém cỡ nào... Chỉ vì thầy ấy không muốn nhìn thấy y.

Cho nên y liền không thể xuất hiện.

Từ Văn Hạo xoa xoa đôi mắt, hắn chăm chú nhìn Tạ Hà nói: "Thầy à, em biết hết toàn bộ mọi chuyện rồi."

Tạ Hà liền co rúm lại một chút, nghiêng đầu đi, không dám nhìn tới đôi mắt của học sinh mình.

Từ Văn Hạo tâm lý vô cùng khổ sở, hắn bắt lấy cánh tay của Tạ Hà, thành khẩn nói: "Thầy à, em vẫn luôn tin thầy, thầy giúp em nhiều như vậy, thầy là hạng người gì em hiểu rõ nhất! Em tin không chỉ có mình em, còn có những học sinh khác, đều luôn tin tưởng thầy!"

Tạ Hà đôi môi run rẩy, mà cậu vẫn là không có lên tiếng đáp lại.

"Thầy à, thầy nhất định sẽ tốt lên, bởi vì em, rất lo cho thầy, quan tâm thầy." Từ Văn Hạo bình tĩnh nhìn cậu, ngữ khí trịnh trọng, "Xin thầy đừng quên em là học sinh của thầy, và em hiện tại rất mong thầy tốt lên, có được không?"

Bằng không hắn thật sự không có cách nào tha thứ cho bản thân, nếu như không phải bởi vì hắn, thầy ấy làm sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Thời thời khắc khắc hắn đều luôn bị chính lương tâm của mình dằn vặt.

Nếu như biết trước kết quả là như vậy, tại một khắc gặp nhau tại kí túc xá kia... Hắn nhất định sẽ không để thầy ấy cùng Alan rời đi.

Nhất định sẽ không để thầy ấy, vì hắn mà trả cái giá đắt kia.

【 đinh, Từ Văn Hạo độ hảo cảm +5, trước mặt độ hảo cảm là 100】

Trong mắt Tạ Hà có chút thất thần, ánh mắt hơi nhúc nhích một chút, không có đáp ứng, cũng không phủ nhận.

Từ Văn Hạo biết chuyện này không thể gấp, tiến tới từ từ, hắn ở cùng Tạ Hà một lát, tuy rằng đều là một mình hắn nói, thế nhưng Tạ Hà cũng không có biểu hiện ra sợ sệt hay cảm xúc mâu thuẫn gì, điều này khiến hắn nhẹ thở ra, cuối cùng hắn nói: "Thầy à, thầy an dưỡng cho thật tốt nha, ngày mai em lại tới thăm thầy."

Hắn sâu sắc nhìn Tạ Hà một chút, cuối cùng mới lưu luyến không rời xoay người đi.

Tạ Hà nhìn theo bóng lưng Từ Văn Hạo rời đi, bắt đầu tán dóc với 444.

【 Tạ Hà: cũng đã tới lúc rời khỏi thế giới này rồi. 】

【444: độ hảo cảm của Lý Hồng Huyên còn 2 điểm nữa, ngài tính làm thế nào để thu phục đây? 】

【 Tạ Hà: buổi tối hôm nay liền xoát lên chứ sao : )】

.......................

Đến buổi tối, Lý Hồng Huyên nhẹ nhàng đi vào phòng của Tạ Hà.

Tạ Hà yên tĩnh ngủ ở trên giường, ước chừng là có cảm giác không an toàn, cả người đều cuộn lại thành một đoàn, chăn rớt xuống một bên, lộ ra cái gáy trắng ngần lại có chút gầy. Lý Hồng Huyên đi tới bên giường ngồi xuống, mềm nhẹ vén tóc rối bên tai của Tạ Hà qua một bên, lộ ra khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt.

Y từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ buông tay, mà trên thực tế lại ngược lại, thấy thầy ấy sợ hãi như vậy, y mới hiểu được, có lúc buông tay cũng chính là một cách yêu.

Chỉ là... Thật, không nỡ.

Lý Hồng Huyên trong mắt toát lên thần sắc thống khổ, y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của Tạ Hà, e rằng... Đây chính là lần cuối cùng y có thể hôn người thầy mà y yêu nhất.

Động tác của y vô cùng mềm nhẹ, cẩn thận từng li từng tí, mang theo nồng đậm quyến luyến...

Một lát sau...

Lý Hồng Huyên không dám đánh thức thầy, cưỡng ép kích động của bản thân xuống, ngẩng đầu lên, lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại kia... Đúng vào lúc này, đôi mắt của Tạ Hà bỗng nhiên không chút nào báo trước mở ra, phút chốc, bốn mắt liền nhìn nhau.

Lý Hồng Huyên động tác nhất thời cứng ngắc, trên mặt nhanh chóng xẹt ngang qua một tia hoảng loạn khi bị phát hiện, y cho dù núi có sập trước mặt cũng không một chút biến sắc, thời khắc này lại căng thẳng luống cuống không biết làm gì.

Thầy thật vất vả mới tốt lên một chút, có thể bởi vì hành động lỗ mảng của y, lại lần nữa chuyển biến xấu đi không...?

Y bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Thế nhưng thầy lại đột nhiên mở miệng kêu y đứng lại.

Tạ Hà nhìn bóng lưng cô độc của y, chậm rãi nói: "Lý Hồng Huyên." Thanh âm của cậu vô cùng bình tĩnh, không có sợ hãi hay run rẩy, không có căm thù hay chán ghét, giống như bình thường gọi tên một học sinh.

Lý Hồng Huyên bước chân ngừng lại, y chậm rãi xoay người lại, hai con ngươi trong màn đêm tăm tối thâm trầm cùng tĩnh mịch như vực sâu.

"Ngày ấy, các em nói gì, thầy đều nghe được." Tạ Hà bình tĩnh nhin y, hơi mở miệng, "Thầy biết, chuyện kia không phải là do em làm."

Lý Hồng Huyên vốn còn đang chờ đợi phán quyết, ai có thể ngờ lại nghe được câu này, trong lúc nhất thời còn chưa kịp hoàn hồn. Sau một khắc, trong mắt của y hiện lên một vệt ánh sáng nhỏ, y dừng lại một chút, lần nữa đi tới bên giường của Tạ Hà.

"Thầy... Thầy biết..." Lý Hồng Huyên kinh ngạc nhìn cậu, âm thanh đắng chát.

Tạ Hà trầm mặc trong chốc lát, còn nói: "Cho nên, thầy không trách em, em cũng đừng tự trách mình."

Lý Hồng Huyên cảm thấy hốc mắt của y có chút nóng, tựa hồ có chất lỏng gì đó chảy ra, y nghe được cái gì vậy? Y nghĩ cả đời mình đều không thể nghe được câu nói này, thế nhưng y vẫn là nghe được.

Sau khi chịu qua bao nhiêu đau khổ như vậy, thầy ấy còn có thể nói với y, thầy không trách em.

Còn có thể dành cho y, một sự khoan dung mà y không dám mơ ước tới.

【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +2, trước mặt độ hảo cảm là 100】

【 đinh, mục tiêu công lược ở thế giới này đã hoàn thành, ba ngày sắp tới liền rời khỏi thế giới này. 】

Lý Hồng Huyên há miệng, thanh âm y mang theo một chút nghẹn ngào: "Cảm ơn thầy."

Tạ Hà nhìn y, nói: "Thầy phải đi, em sau này, cũng đừng tới tìm thầy nữa."

Lý Hồng Huyên nói: "Được."

Tạ Hà còn nói: "Alan cũng vậy, nhờ em giúp thầy chuyển lời tới em ấy, thầy tha thứ cho em ấy."

Lý Hồng Huyên vẫn là nói: "Được."

Tạ Hà nở nụ cười, nụ cười này, đã thật lâu chưa có xuất hiện trên khuôn mặt của thầy ấy, lần thứ hai lại nở rộ, tuy rằng có chút mệt mỏi, thế nhưng tựa hồ lại có sức mạnh quét đi tất cả mù mịt của thế giới này.

Lý Hồng Huyên nhìn đến không rời mắt, thế nhưng y biết thầy ấy cần phải đi, cục diện tốt như vậy thật không dễ dàng gì, y không thể vì chính ích kỉ của bản thân mình, mà lần nữa huỷ diệt nụ cười trên khuôn mặt của thầy ấy.

Y dùng lực siết chặt cánh tay lại, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Thầy, tái kiến."

Sau đó y sâu sắc nhìn Tạ Hà một cái, đem khuôn mặt ôn nhu kia, nụ cười thanh thuần kia, vững vàng khắc sâu trong tâm trí, xác định cả đời này bản thân đều không thể nào quên được, y mới chậm rãi xoay người, nhấc từng bước chân nặng nề, từng bước từng bước một rời khỏi nơi này.

【444: kí chủ đại đại, Alan còn chưa có xoát full đâu, ngài hiện tại phải rời đi thì phải làm sao bây giờ? 】 luôn cảm thấy đây không phải là phong cách của kí chủ đại đại. . . . . .

【 Tạ Hà : đừng nóng vội, không phải còn có ba ngày cho thêm hay sao? 】

............................

Ngày tiếp theo Tạ Hà sớm đã rời khỏi nơi đó, trở về với ngôi nhà của Tô Ngôn.

Thời gian này không tính là lâu, mẹ Tô cũng không biết chuyện phát sinh ở trường học, còn bất ngờ cảm thấy tại sao cậu lại trở về sớm như vậy.

Tạ Hà tuỳ tiện mượn cớ lừa gạt cho qua chuyện, mẹ Tô cũng không để ý tới cậu nhiều, cha dượng lại càng không, rất nhanh liền đem chuyện của Tạ Hà ném ra sau ót.

Tạ Hà vui vẻ thoải mái, đến ngày thứ hai, bỗng nhiên nghe được hệ thống thông báo.

【 đinh, Alan độ hảo cảm +5, trước mặt độ hảo cảm là 100】

【 Tạ Hà: xem ra Lý Hồng Huyên đã đem câu nói của tôi truyền đạt rồi . Mỉm cười ~ ing】

【444: ân! 】

【 Tạ Hà: hiện tại cũng đã tới lúc đi rồi, đổi cho tôi một lọ thuốc ngủ đi, bảo bối. 】

【444: thuốc ngủ đặc hiệu giá trị 10 điểm kinh nghiệm, đổi xong! 】

Trên tay Tạ Hà liền đột nhiên xuất hiện một lọ thuốc ngủ, cậu rót cho mình một ly nước nóng, đem chỉnh chỉnh từng viên nuốt xuống, sau đó đem cửa phòng khoá lại, đến trước bàn học ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy ghi tâm thư, đề bút xuống viết từng dòng.

"Khi tình yêu dần dần chết đi, lòng người bất quá cũng chỉ còn lại mộ phần, khi tình yêu cùng lòng tốt đi xa, xã hội bất quá cũng chỉ còn lại là một bãi tha ma." (trích : tuyết lai)

Tạ Hà thoả mãn nhìn một cái, sâu đậm cảm thấy mình quả nhiên là một người thầy đủ tận chức trách tới giây phút cuối cùng, sau đó cười híp mắt nói 444 có thể đi rồi.

【 đinh, mục tiêu công lược Lý Hồng Huyên công lược hoàn thành, đạt được 10000 giá trị kinh nghiệm, nhân vật quan trọng Alan công lược hoàn thành, đạt được 8000 giá trị kinh nghiệm, nhân vật cốt lõi Từ Văn Hạo công lược hoàn thành, đạt được đạt được 8000 giá trị kinh nghiệm, tổng thu hoạch ở thế giới này là 26000 giá trị kinh nghiệm. 】

【 đinh, đang thoát ly khỏi thế giới, truyền tống đang tiến hành. . . . . . 】

.......................

Thi thể của Tô Ngôn là được Từ Văn Hạo phát hiện, hắn đi tới nhà của Lý Hồng Huyên, biết được thầy ấy đã rời đi. Hắn không yên lòng để thầy một mình rời đi, hỏi thăm xung quanh mới biết được thầy ấy đã về nhà, vì vậy liền tìm tới nhà của thầy Tô, chỉ có điều hỏi thăm địa chỉ cũng đã mất hơn mấy ngày.

Mẹ Tô mỗi ngày đều bận rộn, căn bản không có tâm tư đi quản đứa con lớn, bà mấy ngày chưa thấy Tô Ngôn, còn tưởng cậu đã trở về trường học. Mãi cho đến khi Từ Văn Hạo tìm tới, mới ý thức có gì đó không đúng, kết quả phát hiện cửa phòng con trai bị khoá trái bên trong.

Mẹ Tô lúc này mới hoảng hốt, vội vàng tìm người cạy cửa, thế nhưng lúc đi vào, chỉ nhìn thấy trên mặt Tô Ngôn đang mỉm cười, yên tĩnh nằm trên giường.

Cậu đã chết hơn một ngày. ( : ) hành hạ con ngta đã xong phủi mông đi. Đúng tác phong của anh luôn đấy họ Tạ )

Lúc Lý Hồng Huyên nhận được tin tức chạy tới, Tô Ngôn đã được đưa đi hoả tang, y ngay cả lần cuối nhìn thấy thầy ấy cũng không có.

Khoảng thời gian này y bận đối phó với Lý Hồng Trình, Alan ngược lại đứng về phe y, cùng y đồng thời đối phó với người nhà, Lý Hồng Huyên rất nhanh liền đem Lý Hồng Trình đánh tới sấp mặt không có còn sức lực nào đánh trả, trong thời gian ngắn vạch trần những hành vi phạm tội nghiêm trọng của Lý Hồng Trình, đem gã tống vào ngục giam. Tiếp đó y không ngừng nghỉ cùng Trần Sa giải trừ hôn ước, đồng thời rửa sạch thanh danh cho thầy ở trường.

Toàn bộ quá trình Alan vẫn luôn hết sức phối hợp, thậm chí không màng tới thanh danh của bản thân, cùng Tôn Trạch Dương đứng ra nói hết sự tình uy hiếp Tô Ngôn trước đó.

Mọi người rốt cuộc cũng biết được họ đã hiểu lầm Tô Ngôn, tuy rằng khó tránh khỏi tâm lý cắn rứt, nhưng vẫn có người cười trộm sau lưng, nói Tô Ngôn ngu xuẩn, cho là cậu tự làm tự chịu, mà đa số đều mang thương tiếc, không ít người muốn hướng về Tô Ngôn biểu thị lời xin lồi, trường học cũng thu lại quyết định sa thải cậu.

Mà bọn họ đến cùng cũng chẳng có cơ để hội bù đắp, bởi vì Tô Ngôn chết rồi.

Ở tang lễ Tô Ngôn, người đến viếng cậu rất nhiều, có học sinh của cậu, đồng nghiệp của cậu, còn có bạn của cậu...

Từ Văn Hạo, Alan, Tôn Trạch Dương cùng Trần Cố đều tới.

Lý Hồng Huyên cô đơn đứng ở một góc phía xa, không biết tại sao, y có chút không dám đi qua đó. Y siết chặt bức thư trong lòng bàn tay mình, đó là Từ Văn Hạo đưa cho y, là ở trong phòng thầy ấy phát hiện được.

Thầy ấy đi rất an bình, cái gì cũng đều không lưu lại, chỉ để lại câu nói này.

Y hơi hé miệng, nhẹ nhàng trong im lặng đọc lại một lần : Khi tình yêu dần dần chết đi, lòng người bất quá cũng chỉ còn lại mộ phần, khi tình yêu cùng lòng tốt đi xa, xã hội bất quá cũng chỉ còn lại là một bãi tha ma.

Thầy à, thầy có phải bởi vì cái thế giới này mà triệt để thất vọng rồi, cho nên mới không muốn ở lại cái thế giới mục nát này.

Cho nên thầy mang theo một chút lòng tốt còn sót lại rời đi?

Cho nên, bỏ lại bọn tôi...

Nhưng mà, tôi lại rất nhớ thầy.

Lý Hồng Huyên giơ tay lên, nhẹ nhàng hôn bức thư kia, tựa hồ bên trên còn phảng phất khí tức của thầy ấy, hơi thở kia dẹp tắt cuồng bạo trong lòng y.

Thầy à, tôi rốt cuộc cũng biết làm thế nào để yêu một người.

Tôi rốt cuộc cũng biết làm cách nào để giữ thiện lương trong lòng, trở thành một người tốt.

Đáng tiếc thầy không có ở đây, không thể thấy được...

Bất quá thầy không cần phải lo, tôi sẽ không bởi vì thầy rời đi liền quên mất thầy, cũng sẽ không quên sự đẹp đẽ mà thầy mang đến cho tôi, tôi sẽ bảo vệ phần tâm ý cùng thứ tình yêu này, từ nay về sau làm một người mang trong mình thứ gọi là hi vọng kia, những gì liên quan tới thầy, đều sẽ thừa hưởng tất cả.

Như vậy, chờ tôi gặp lại thầy ở một thế giới khác, thầy sẽ hướng về phía tôi cười một cái, đúng không?

Bình Luận (0)
Comment