Công Lược Tra Công Kia

Chương 37

SỔ TAY DƯỠNG THÀNH CÔNG TỬ BỘT

【444: thế giới mới đã truyền tống xong, thông tin đang trong quá trình tải xuống. . . . . . 】

Tạ Hà chớp mắt, lần này thân phận của cậu ở thế giới này là một tên công tử bột, tên là Đặng Trác. Đặng Trác sở dĩ có tư cách làm một công tử bột, đương nhiên là bởi vì cậu ta có một người ba tốt là Đặng Cảnh Văn, Đặng Cảnh Văn ở thế giới này hiển nhiên là người cực kì có quyền lực, bất luận là hắc bạch lưỡng đạo đều phi thường có tiếng nói, y chỉ có duy nhất một mình Đặng Trác là con trai, tuy rằng không có tâm dưỡng thành, mà điều kiện vật chất tuyệt đối không hề thiếu, hơn nữa vô luận là đứa con này làm ra cái tai hoạ gì đi nữa, y cũng đều có thể dễ dàng lấp liếm đi. Lâu dần, Đặng Trác bị nuôi thành cái tính tình coi trời bằng vung, bởi vì không quản cậu chọt vào cái ổ gì, chỉ cần nói một câu: Ba tao là Đặng Cảnh Văn là OK hết.

Nói thẳng ra đây thực sự là một đứa nhỏ được sống trong diễm phúc.

【 Tạ Hà: lần này mục tiêu công lược của tôi là ai? 】

【444: Đặng Cảnh Văn. 】

【 Tạ Hà: . . . . . . Bảo bối, em xác định thế giới lần này tôi xuyên tới là xã hội hài hoà chứ? 】

【444: à thì. . . . . . Căn cứ theo manh mối bối cảnh nêu lên: hai người không có quan hệ huyết thống a. O(∩_∩)O~】

【 Tạ Hà: ha hả. 】

【444: . . . . . . 】

Tạ Hà mở mắt ra, lần này phát hiện bản thân đang ngồi ở trên ghế sa lông, tay phải truyền đến xúc cảm mềm mại, cậu quay đầu nhìn lại, liền phát hiện bên cạnh có một mỹ nữ trang điểm cực đậm dính sát vào thân thể cậu, mà cánh tay cậu gần như đã bị chôn trong rãnh vếu của cô ta.

Không sai, Đặng Trác chẳng những là công tử bột, còn là một tên thẳng nam, thích nhất chính là mỹ nữ da trắng vếu bự. Bởi vì ra tay hào phóng, hơn nữa lớn lên còn đẹp trai, cho nên rất được nhiều cô gái ở quán bar mà cậu thường lui tới hoan nghênh. Bất quá tuổi còn trẻ, đã bắt đầu có dấu hiệu túng dục quá độ a…

【 Tạ Hà: thế giới này độ khó cao đấy. 】

【444: ( ⊙o ⊙) a! Thật ạ? Ngài cảm thấy Đặng Cảnh Văn rất khó công lược sao? 】 nó là lần đầu tiên nghe thấy kí chủ đại đại nói khó khăn đó!

【 Tạ Hà: không, tôi đối với đàn bà cứng không nổi. Lạnh lùng ~ ing】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà: cho nên tiến trình vẫn là nhanh hơn một chút thì tương đối tốt hơn : )】

Tạ Hà đẩy mỹ nữ kia ra tiến vào phòng vệ sinh, thân thể này trước đó hẳn là đã uống không ít rượu, cho nên sau khi cậu tiếp nhận rồi, còn cảm thấy có chút choáng váng. Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, tỉ mỉ nhìn người trong gương.

Này vừa nhìn, ngay cả Tạ Hà đã lờn mặt với sắc đẹp cũng thất thần trong chốc lát, thật sự là… Một đứa nhỏ đẹp tới mức khiến người muốn phạm pháp a.

Lông mày thanh tú thẳng tắp, mắt phượng tinh xảo xinh đẹp, bên dưới là sống mũi cao ngất, đôi môi mỏng hình cung vừa đủ, còn có một chút chu lên tự nhiên, mặc dù là người phương đông, mà ngũ quan đường nét rất sâu, bởi vậy không khiến người khác cảm thấy quá mức nữ khí, khí chất đường hoàng, giữa khuôn mặt đều tràn đầy cảm giác tuỳ ý dụ người.

Tạ Hà nhìn tới kích động, cái mặt hàng bên ngoài kia có cho một trăm người như cô ta cũng không thể nào sánh bằng đầu ngón út của thân thể này, đây là có bao nhiêu hoang đường mới đi chơi gái a. Cậu giơ tay lên nhìn một chút, ngón tay của đôi tay này thon dài, móng tay hồng nhạt hiện ra sáng bóng lộng lẫy tựa như trân châu, bởi vì không có làm qua bất cứ việc gì cho nên da dẻ cực kì mềm mịn, không có lấy một vết chai… Cậu cảm thấy so với việc đối với gương tɦẩʍ ɖυ và làm với đám con gái bên ngoài thì cái trước còn có khả thi hơn.

Thân thể này coi như không có huyết thống vạn người mê đi nữa, bản thân cũng đã tự có thuộc tính vạn người mê rồi, huống hồ hiện tại còn được BUFF lên, vậy hiện tại đã thành cái dạng gì rồi?

Tạ Hà cảm thấy sau mỗi lần xuyên việt, cậu đều cảm thấy yêu bản thân mình hơn một chút a!

Chỉ có điều đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, nếu như không phải có một người ba tốt, sớm đã bị người khác chiếm đoạt làm của riêng rồi.

【 Tạ Hà: tôi thu hồi câu nói vừa rồi, thế giới này thật ra không khó tí nào. 】

【444: . . . . . . ? 】

【 Tạ Hà: có khuôn mặt này, tôi có thể công lược toàn bộ thế giới : )】

444: _(:зゝ∠)_

Tạ Hà lau mặt một cái, đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này liền vừa vặn nhìn thấy một nam nhân từ bên ngoài đi vào, nam nhân vóc dáng to cao, dáng dấp tuấn nhã, phóng tầm mắt liền khiến người khác dễ dàng sinh ra hảo cảm —— chính là học trưởng của Đặng Trác, Ninh Kỳ. Khi nãy hắn đi nhận điện thoại, cũng không biết lúc trở về, Đặng Trác đã thay đổi một trái tim.

Thân là đại thiếu gia của Ninh gia, Ninh Kỳ cùng Đặng Trác lại hoàn toàn bất đồng, hắn từ nhỏ đã học rất giỏi, ở trên nhiều phương diện đều tựa như con cưng của trời, là “con nhà người ta” trong miệng của các bậc phụ huynh, so với Đặng Trác lớn hơn hai tuổi, còn là hội trưởng hội học sinh, cùng một tên công tử bột đại danh siêu đần độn Đặng Trác hoàn toàn như hai thái cực, mà chính vì trái ngược như vậy, cố tình lại là anh em tốt nhất. Ở trong mắt Đặng Trác, Ninh Kỳ là một học trưởng cực kì biết chăm sóc, làm người thành thục lại thận trọng, dí dỏm hài hước, không những ở trường đối tốt với cậu, còn nguyện ý hạ thấp bản thân cùng cậu đi tới những nơi thế này để vui chơi, đồng thời mua vui tầm hoan, quả thật là một người anh em hoàn mỹ!

Đúng, ở trong mắt thẳng nam siêu cấp vũ trụ Đặng Trác, Ninh Kỳ chỉ là anh em, nhưng ở trong mắt Tạ Hà, Ninh Kỳ nhìn về phía Đặng Trác ánh mắt luôn bao hàm ôn nhu cùng yêu thương quả thực là trần trụi không hề che dấu.

【 Tạ Hà: giúp tôi xem độ hảo cảm hắn đối với tôi là bao nhiêu? 】

【444: độ hảo cảm 80. . . . . . 】

【 Tạ Hà: sự thật lại chứng minh đây là một thế giới chỉ nhìn mặt. 】

【444: . . . . . . 】 nó tỏ vẻ đối với những lời này không có gì để phản bác! orz

【 Tạ Hà: thật sự là đáng thương, rõ ràng thích Đặng Trác như vậy, lại làm một bộ như không cần còn bồi cậu ta đi chơi gái. A. . . . . . Đây đúng là một mối tình đơn phương đầy ngang trái, mỉm cười ~ ing】

Bất quá Tạ Hà cũng sẽ không đối với Ninh Kỳ có bất kì đồng tình gì, dưới cái nhìn của cậu, chung quy cũng là do Đặng Trác có người ba tốt mà thôi, nếu là địa vị không ngang hàng, dùng thân phận của Ninh Kỳ, làm sao sẽ kiên trì mà ẩn nhẫn thầm mến một người chứ, tám phần mười là trực tiếp chiếm lấy, cậu không phải là cái hệ thống ngây thơ như 444, nhưng cũng sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì đối với loại con nhà giàu quyền quý trung trinh này.

Ninh Kỳ mới vừa vào, liền thấy Tạ Hà đi ra ngoài, vô cùng bất ngờ: “Tiểu Trác, em tính đi đâu vậy?”

Cô gái ngồi trên sa lông thấy thế cũng vội chạy tới, yểu điệu nói: “Đặng thiếu, ngày hôm nay sao lại vội vã đi đâu vậy? Ở lại chơi một chút nữa đi mà ~~”

Tạ Hà trời sinh chính là gay, không có cách nào vác súng ra trận với phụ nữ, nếu còn ở lại “chơi” bảo đảm sẽ bị bể dĩa, cậu vội ho một tiếng: “A… Chợt nhớ tới có chút việc.”

Ninh Kỳ kỳ thật cũng không thích Đặng Trác cả ngày cùng đám phụ nữ này chung đụng, vì vậy thuận theo nói: “Đi chỗ nào? Anh đưa em đi.”

Tạ Hà liền nói: “Em muốn đi tới chỗ ba em.”

Cùng đám đàn bà này ở đây lãng phí thời gian đóng kịch, không bằng trước đi thăm dò còn hơn.

Tạ Hà liền để Ninh Kỳ đưa cậu tới công ty của Đặng Cảnh Văn, lúc bình thường Đặng Cảnh Văn cũng không có về nhà, tuy rằng đến công ty cũng chưa chắc gì gặp được, nhưng dù sao cũng là một loại thăm dò, dù gì nguyên chủ Đặng Trác trước kia cũng chưa từng một lần bước vào công ty này một bước. Cậu ta chỉ thích ăn chơi sa đoạ, đối với công ty từ trước đến giờ không có hứng thú đi.

Ninh Kỳ  đưa cậu tới dưới công ty, mắt thấy Tạ Hà sắp xuống xe, bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, sâu sắc nhìn cậu: “Tiểu Trác…”

Tạ Hà quay đầu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Ninh Kỳ mím môi, tựa hồ muốn nói cái gì, mà cuối cùng chỉ có thể nói: “Buổi sáng ngày mai là tiết của Tống giáo sư, em đừng tới muộn, ông ấy rất nghiêm khắc, cũng đừng cúp học nếu không cuối năm sẽ bị đánh rớt môn.”

Tạ Hà lộ ra thần sắc dửng dưng, “Còn tưởng chuyện gì chứ… Được rồi mà! Anh thật dông dài.”

Ninh Kỳ nhìn cậu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ cùng sủng nịch, khe khẽ thở dài.

Tạ Hà hất tay của hắn ra liền xuống xe, căn bản không quay đầu lại nhìn.

Bất quá không nhìn cũng biết sau lưng dĩ nhiên là một tầm mắt thật nóng bỏng a…

【444: nói thật, vừa rồi em thiếu chút nữa nghĩ hắn muốn tỏ tình đó . . . . . . 】

【 Tạ Hà: hắn nếu có lá gan đi tỏ tình cũng sẽ không đợi tới ngày hôm nay, mỉm cười ~ ing. 】

【444: nói cũng đúng (⊙o⊙) ! 】

【 Tạ Hà: đây chỉ là một chuyện râu ria, Đặng Cảnh Văn mới là mấu chốt. 】

Tạ Hà tuy rằng cùng hệ thống tán dóc vui vẻ, nhưng từ lác đác tài liệu bối cảnh cùng ký ức của Đặng Trác, cậu cảm thấy Đặng Cảnh Văn có thể là một đối tượng không dễ dàng công lược. Đặng Trác từ nhỏ đến lớn đều ngậm thìa vàng, được sủng đến độ coi trời bằng vung, mà con đường lại quá thô, cái đầu thật sự là thiếu não, nhìn chuyện gì cũng chỉ nhìn ở bên ngoài, cậu ta cho rằng Ninh Kỳ là anh em tốt, nhưng Ninh Kỳ lại đối với cậu ta ôm ấp tâm tư không thể nói cho ai biết. Ở trong mắt Đặng Trác, Đặng Cảnh Văn là người cha tốt nhất thiên hạ, là người mà cậu ta tôn kính sùng bái nhất, bởi vì Đặng Cảnh Văn sẽ thoả mãn tất cả nhu cầu của cậu ta, dẹp sạch tất cả rối rắm cậu ta gây ra, lại còn không có bất cứ yêu cầu gì với cậu ta, càng không nói tới chưa từng đánh mắng cậu ta, khuyết điểm duy nhất, chính là thời gian chung đụng giữa hai cha con quá ít.

Mà ở trong mắt Tạ Hà, không có ai là không có khuyết điểm, chân tướng hiển nhiên cũng sẽ không tốt đẹp như Đặng Trác nghĩ.

Đầu tiên, một người cha luôn bảo vệ con mình, sẽ không keo kiệt thời gian bồi bên cạnh nó; tiếp theo, một người cha quan tâm con mình, sẽ không một mực cưng chiều nó càng sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu gì với nó.

Nếu như muốn Tạ Hà tổng kết một câu, Đặng Cảnh Văn nuôi Đặng Trác, đại khái tựa như đang nuôi một con sủng vật, cho nó tất cả những thứ nó cần, không keo kiệt tiền tài, nhưng cũng chẳng thật tâm quan tâm đứa con trai này, từ điểm này có thể thấy được Đặng Cảnh Văn thật ra là một người lãnh đạm. Mà Đặng Cảnh Văn rốt cuộc là người thế nào, đối với Đặng Trác thế nào, không thể dựa vào ký ức của Đặng Trác, mà phải cần Tạ Hà tự thân ra trận xem sao mới được.

Đặng Trác tuy rằng rất ít tới công ty, nhưng từ tướng mạo kinh vi thiên nhân[1] này, tất cả mọi người đều nhận ra cậu ta. Vì vậy Tạ Hà một đường vô cùng thuận lợi lên tới lầu hai mươi tám, tầng này chỉ có một người, Đặng Cảnh Văn.

[1]Nguyên văn 惊为天人 =  Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.

Cậu liếc mắt nhìn một cái, văn phòng còn sáng đèn, rất tốt! Ngày hôm nay vận khí không tệ!

Tạ Hà đi tới có chút gấp liền đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên bị người phía sau đuổi tới bắt được! Cậu quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông biểu tình nghiêm túc, người này chính là Lưu Ngạn cánh tay trái đắc lực của Đặng Cảnh Văn, bình thường đều là hắn mua đồ cho Đặng Trác cũng như chùi đít dọn sạch hậu hoạ mà cậu gây ra, cho nên Đặng Trác cùng hắn cũng coi như quen biết.

“Đặng thiếu, cậu bây giờ không thể đi vào.” Lưu Ngạn cầm lấy tay Tạ Hà, mỉm cười nhìn cậu.

Tuy rằng Lưu Ngạn biểu tình hoàn mỹ, nhưng trong mắt hắn toát lên sự chán ghét đều bị Tạ Hà trong một chớp mắt bắt được, hiển nhiên vị này không hề ưa một tên thiếu gia vô dụng lúc nào cũng chỉ biết gây rắc rối, xem ra cũng chẳng phải ngày một ngày hai, từ thái độ của Lưu Ngạn, cũng có thể đoán được người bên cạnh Đặng Cảnh Văn là có thái độ thế nào với Đặng Trác. Như vậy có thể không tốt cho lắm… Bất quá Tạ Hà cũng sẽ không vì muốn đập đi xây lại hình tượng trong mắt người khác mà đánh vỡ tính cách thiết lập, nói cho cùng ở trong mắt Tạ Hà những mục tiêu không phải là nhân vật công lược chính đều là một cái NPC pháo hôi không quan trọng, nếu như không quan trọng cậu cũng chẳng thèm để ý, cậu lộ ra biểu tình thiếu kiên nhẫn, nói: “Tại sao? Tôi muốn gặp ba tôi!”

“Đặng tiên sinh hiện tại có việc quan trọng, cậu không thể vào được.” Lưu Ngạn khuyên nhủ, kiên trì nói: “Nếu không cậu trước mắt ra ngoài đợi đi, chờ Đặng tiên sinh xong chuyện, tôi lại đi gọi ngài ấy được không?”

Đặng Trác nếu thấu tình đạt lý như thế liền sẽ không phải mang danh công tử bột rồi, Tạ Hà đương nhiên sẽ càng không nói lý, đối phương càng không cho cậu vào, càng nói rõ bên trong có thứ không thể bị cậu nhìn thấy, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó a! Đương nhiên sống chết cũng phải vào! Dù sao cậu cũng chính là một tên công tử bột mà.

Tạ Hà một phát liền giãy ra khỏi tay Lưu Ngạn, trừng mắt: “Tránh ra!”

Sau đó liền trực tiếp đẩy cửa ra!

Lưu Ngạn cản không kịp, trơ mắt nhìn Đặng Trác xông vào, sắc mặt khó coi cực kì, bất quá trong nháy mắt hắn liền loé lên một ý cười trên sự đau khổ của người khác, dùng tính khí của Đặng tiên sinh, lần này Đặng Trác có làm gì đi nữa cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đi?

Cũng thật là, người như Đặng tiên sinh, cư nhiên lại có một đứa con vô pháp như thế, Lưu Ngạn lắc đầu một cái.

Tạ Hà bước vào phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Đặng Cảnh Văn đang ngồi trên sô pha.

Người đàn ông một thân âu phục xám đậm, khuy áo trên sơ mi được cài cẩn thận tỉ mỉ, cho thấy y là một người tính cách nghiêm cẩn, đây là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ước chừng là người từng trải, không có lộ ra sự sắc bén như những người trẻ tuổi, khí chất càng thêm nội liễm, con ngươi thâm trầm đen kịt không nhìn ra chút tâm tình chập chờn nào, nhưng mà lúc y nhàn nhạt nhìn người khác, lại làm cho đối phương không có cách nào phản kháng được, đây chính là khí tràng áp bức chỉ có ở những người nắm giữ quyền lực tối cao mới có được.

Tạ Hà chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt đi, sau đó ánh mắt vững vàng bị một thiếu niên đang quỳ gối dưới chân người đàn ông hấp dẫn.

Thiếu niên da dẻ trắng bóc, vóc người gầy gò, dáng dấp xinh đẹp đáng yêu, hắn cả người trần trụi quỳ gối ở một bên chân người đàn ông, chính là đang cúi đầu chuẩn bị thay người đàn ông tiến hành một loại phục vụ không thể nào miêu tả, lại bị Đặng Trác đột nhiên xông vào làm cho hết hồn, quay đầu nhìn sang. Tạ Hà đối diện với tầm mắt của thiếu niên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trước mặt… Đây mới chính là loại hình mà cậu thích đó!

Mà cũng may Tạ Hà vẫn còn lý trí, càng không quên mục đích ngày hôm nay mình tới, cậu cân nhắc một chút, lần đầu bắt gặp ba mình trong tình cảnh này Đặng Trác sẽ là cảm tưởng gì, sau đó cưỡng ép nhịn xuống một trận tâm lý thương tiếc, nhanh chân bước tới, một cước đem thiếu niên kia đá bay! Dùng một loại nghĩ khí chán ghét tới cực điểm nói: “Cút ngay! Không cho phép mày câu dẫn ba tao!”

Bình Luận (0)
Comment