Sáng sớm hôm sau, Thái Sinh vừa mới rời giường mở cửa, liền thấy mẹ mình đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Thái Liên nghĩ đến mẹ mình sinh bệnh , vội vàng kéo mẹ mình vào phòng.
“Liên Nhi, ngày hôm qua mẹ và cha con suy nghĩ cả đêm, cũng không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể ủy khuất cho con tạm thời giả dạng người khác rời đi.” Nói xong mẹ Thái Sinh vừa ôm túi y phục để ở trên bàn,“Đây là chiếc váy mẹ may cả đêm cho con, thử xem, xem có hợp không con.”
Thái Liên nhìn y phục đặt ở trên bàn, mặt tràn đầy ủy khuất ngẩng đầu nhìn mẹ mình,“Mẹ, mẹ thật bảo con giả trang đệ đệ nha?”
“Mặc đi, có biện pháp nào nửa.” Mẹ Thái Sinh than thở,sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Thái Liên không cam lòng cỡi y phục trên người mình, thay y phục mộc mạc của nam nhi, nàng quay lấy trang sức trên đầu xuống,đơn giản buộc tóc cùng một chỗ, ngồi ở trước gương đồng, nhìn chính mình trong kính, chẳng lẽ cả đời nàng đều mặc y phục như vậy sao, kiểu tóc đơn sơ như vậy sao, vĩnh viễn không thể trang điểm phấn son, mặc y phục lụa mỏng sao?
Thái Liên và Thái Sinh có tám phần giống nhau, bởi vì một người là nam, một người là nữ, cho nên tất cả mọi người không có cẩn thận phân biệt qua, cũng không có chú ý quá là ai cuối hàng lông mày có một nốt chu sa.
Lúc Thái Liên giả dạng Thái Sinh liền không có ai hoài nghi, lại vẫn có bà mối nhiệt tâm tới làm mai cho Thái Liên.
“Mẹ…… Làm sao bây giờ?” Thái Liên đứng ở phía sau mẹ, bất lực hỏi.
Mẹ Thái Sinh quay đầu lại nhìn nhìn nữ nhi của mình, mây đen thổi qua trong lòng, làm sao bây giờ nha, làm sao bây giờ nha……
Nghĩ đến đây mẹ Thái Sinh cầm đồ hốt rát để ở trong sân, phủi phủi tro bụi trên người, đứng ở trước mặt Thái Liên nói:“Liên Nhi, con chờ ở nhà, mẹ đi đến Bạch gia tìm đệ đệ con trở về, nếu cha con hỏi thì nói mẹ đi ra ngoài mua rượu trắng .”
Nói xong mẹ Thái Sinh đi ra khỏi cửa thẳng đến Bạch phủ.
Bạch Phủ, trong cỏ của Bạch Tấn Vân.
Trong đình nghỉ mát dưới hồ hoa sen, Thái Sinh ngồi ở trước mặt đàn tranh, mười ngón thon dài duyên dáng khãy cầm huyền, phát ra thanh âm cũng là tra tấn làm cho người ta không thể chịu đựng được.
Hai tay của Tiểu Nguyệt bịt chặt lổ tai, trừng mắt mắt to, nhướng mày lên, vẻ mặt bi thương vô cùng.
Ngược lại Bạch Tấn Vân ngồi ở một bên mặt đá, đan chân dẫm lên nền đá, một tay chống cằm, hứng thú nhìn Thái Sinh đánh đàn, vẻ mặt nhàn nhã thoải mái thật giống như Thái Sinh đàn ra không phải là tạp âm mà là một khúc nhạc êm tai.
Đàn xong một khúc,Thái Sinh giương mắt, dùng một loại ánh mắt u oán nhìn Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia, là ta quá ngu ngốc, một chút tiến bộ cũng không có.”
“Ai nói , ta cảm thấy đàn không tệ, ta chỉ muốn xem bộ dáng đệ đánh đàn,cho nên cảm thấy đệ đàn cái gì cung dễ nghe.” Bạch Tấn Vân nâng má, vẻ mặt say mê nhìn Thái Sinh.
“Đại thiếu gia, huynh lại giễu cợt ta.” Thái Sinh tuy rằng nói như vậy nhưng là trong lòng cũng rất ngọt ngào.
Lúc này một cái tiểu nha hoàn vội vã sải bước lại đây, đi đến trước mặt Bạch Tấn Vân và Thái Sinh cúi người, cung kính nói:“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân,ngoài cửa có một vị phu nhân nói là người nhà của thiếu phu nhân.”
“Mẹ?” Thái Sinh có chút không hiểu nhìn sang Bạch Tấn Vân, hai người vội vàng chạy tới cửa lớn, chỉ thấy mẹ Thái Sinh đứng ở trước cửa Bạch gia lo lắng đi qua đi lại.
“Mẹ –” Thái Sinh vội vã chạy tới kéo cánh tay của mẹ mình, hỏi:“Mẹ!Mẹ tại sao lại ở đây ? Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
“Thái Sinh, cùng mẹ về nhà một chuyến đi……” Mẹ Thái Sinh đột nhiên giữ chặt tay của Thái Sinh, dùng một loại ánh mắt khẩn cấp nhìn Thái Sinh.